Phòng khách lớn như vậy, lùi vào trong góc thì không còn chỗ để co lại nữa. Hắn hành động bất tiện, cũng chẳng thể tách Bách Thời Ngôn ra.
Thấy đối phương thật sự đứng trước mặt mình, dáng vẻ như muốn giúp hắn xoa bóp, Cốc Trạch thẹn mà co rúm lại. Hết cách rồi, đành phải cúi đầu trước trước tính mạng hoa cúc của mình.
"Cái đó..." Cốc Trạch cố gắng đánh lừa cho qua chuyện, "Chúng ta vừa rồi chỉ là một chút bất đồng quan điểm nhỏ, không tính là tranh chấp hay cãi vã gì đâu, anh không thể mang tư thù trả đũa!"
Vẻ mặt Bách Thời Ngôn vừa bực mình vừa buồn cười, "Cậu đang nghĩ gì vậy?"
"Tôi đang nghĩ gì á? Tôi đang nghĩ anh có phải cố ý muốn hành hạ tôi không."
Bách Thời Ngôn tức giận kéo người lại, mũi Cốc Trạch "Đông…" một tiếng đụng vào vai đối phương, đau điếng.
"Anh đừng …."
Hắn định phản kháng, nhưng lại thấy bàn tay còn lại của Bách Thời Ngôn đặt lên xương sống hắn, chậm rãi xoa.
Hắn sững sờ, ngẩng đầu từ vai đối phương lên, nhìn thấy yết hầu nổi bật của Bách Thời Ngôn, đường quai hàm siết chặt. Hắn có thể ngửi thấy mùi hương nước giặt, pha chút mùi nước khử trùng trên người Bách Thời Ngôn.
Vóc dáng Bách Thời Ngôn thực ra vẫn như trước, vẫn là kiểu nhìn cao gầy, c** đ* ra thì có da có thịt. Nhưng không hiểu sao Cốc Trạch lại cảm thấy Bách Thời Ngôn sau khi đi làm có vẻ rắn rỏi hơn hẳn hồi đi học, khi đó Bách Thời Ngôn trông cứ mong manh thế nào ấy.
Chẳng biết có phải vì kiến thức chuyên môn vững vàng không mà Bách Thời Ngôn xoa xương sống lại có thể làm giảm bớt đau đớn từ vết thương phẫu thuật, Cốc Trạch cũng không rõ là vì lý do gì.
Xoa nhẹ một lát, hắn nghe Bách Thời Ngôn nói: "Vừa nãy tôi chỉ là... hơi tức giận thôi."
Không, phải nói là gần đây anh cứ không vui vẻ như thế.
Không vui vì Cốc Trạch đau như vậy mà không gọi anh giúp đỡ.
Rõ ràng trước đây chỉ cần hơi đau một chút là đã muốn anh ôm ấp an ủi rồi.
"Tại sao lại tức giận?"
Cốc Trạch không hiểu.
Bách Thời Ngôn không trả lời câu hỏi này, mấy phút sau khi buông hắn ra mới nói: "Xin lỗi, sau này tôi sẽ chú ý hơn."
Cốc Trạch đứng tại chỗ vò tai, nghi ngờ mình nghe lầm. Bách Thời Ngôn lại nói xin lỗi hắn?
Nhưng hiện tại bầu không khí rất tốt, hắn không nỡ phá vỡ, nên không hỏi nữa.
"Ngủ sớm một chút." Bách Thời Ngôn đi đến cửa phòng mình, còn nói thêm: "Nếu còn cứ kéo căng vết thương, đêm nay cậu đừng hòng ngủ được."
Nói xong, anh bước vào phòng ngủ chính và đóng cửa lại.
Sáng hôm sau là thứ hai, lúc ăn cơm Cốc Trạch nhắc đến việc tuần này hắn lại phải về trường, có thể buổi trưa sẽ không về, bảo Bách Thời Ngôn đừng vội thay thuốc.
Bách Thời Ngôn nói sẽ tiện đường đưa hắn đi khi đi làm vào thứ hai, vì bệnh viện rất gần trường học của hắn.
Hắn nghĩ một lát về khoảng cách, đúng là rất gần, hơn nữa hắn hiện tại hành động thực sự bất tiện, nên không từ chối.
Thế là sáng sớm hắn đi nhờ xe về trường học, trước tiên thẳng đến ký túc xá của mình.
Trên xe, Cốc Trạch cũng chủ động xin lỗi: "À, xin lỗi nhé, tối qua tôi cũng có chỗ không đúng, nói chuyện hơi kích động."
"Không sao đâu." Bách Thời Ngôn nói với giọng điệu bình tĩnh trong khi lái xe, sau đó hỏi hắn: "Cậu xong việc lúc nào?"
"... Cái này, không tiện cho anh."
"Sao lại không tiện?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!