Chương 1: Giải phẫu

Ai bảo không đi tìm đường chết thì sẽ sống yên ổn? Dễ lắm, cứ làm theo tôi là được!

Sau khi hoàn thành xong phần thuyết trình tiểu luận, mọi dự án đều ổn, không còn áp lực từ thầy hướng dẫn nữa, Cố Trạch cuối cùng cũng có thời gian cho riêng mình. Sau một năm bận rộn, hắn như được giải phóng, thả hồn vào thế giới ảo của game online "Văn Minh 6" mà mình đã ấp ủ từ lâu.

Trò chơi "Văn Minh 6" này là loại game như có năng lực rút ngắn thời gian vậy, chỉ chơi một hiệp mà trời đã sáng.

Cố Trạch bắt đầu chơi từ giữa trưa, nhủ lòng chỉ chơi một hiệp rồi thôi, thế mà chớp mắt đã thấy trời sáng tỏ, nhìn đồng hồ mới tá hỏa: đã 5 giờ sáng rồi!!

Ngồi lì trước máy tính cả buổi, hắn vừa đứng dậy đã ngã vật ra giường, đầu óc quay cuồng chìm vào giấc ngủ sâu.

Khoảng 12 giờ trưa, tiếng mở cửa của bạn cùng phòng đánh thức hắn, mơ màng ngồi dậy, hắn cảm thấy đầu óc mình như còn đang quay cuồng.

Bụng Cốc Trạch réo ầm lên, hắn vỗ bụng, xoa xoa tay rồi bảo Chương Trường Cung: "Không sao, tôi đói rồi, đi ăn thôi!"

Hắn cảm thấy miệng mình như mất hết vị giác, thế là gọi một đĩa ớt cay xé lưỡi để thử, ôi thôi, cay xè luôn!!

Bụng dạ no nê, hắn lại lao đầu vào chơi game. Mải mê chơi đến mức quên cả thời gian, sáng ra mới lết xác lên giường ngủ bù.

Khi tỉnh dậy thì đã là buổi chiều hôm sau. Cơn đau quặn thắt ở bụng khiến hắn phải vịn vào tường mới có thể lê bước đến nhà vệ sinh. Ngồi trên bồn cầu, hắn nhận ra có điều gì đó không bình thường.

Hắn đi không ra !! •́ ‿ ,•̀

Hắn cố rặn hết sức, mặt đỏ tía tái như con cua luộc. Cuối cùng, sau một hồi vật lộn trong nhà vệ sinh, thì cũng đi được một chút. Mồ hôi lã chã, mệt bở hơi tai.

Gì đây??

Mông hắn từ lúc nào có thêm một đoạn thịt, hình tròn, so với quả nho còn lớn hơn.

Miễn cưỡng lau khô, mặc quần đi ra ngoài, thử ngồi lên ghế.

Kết quả vừa ngồi xuống, hắn lập tức đau tới mức nhảy cẫng lên.

Vì không còn cách nào khác, hắn đành mặc quần áo tử tế rồi đến bệnh viện gần trường học khám, cảm giác thật chua chát...

Cố Trạch may mắn khi có thể lấy được số thứ tự cuối cùng của khoa ngoại ngày hôm nay. Sau khi chờ đợi hơn một tiếng, cuối cùng cũng đến lượt hắn.

Vào phòng khám, sau khi miêu tả tình huống của mình, bác sĩ bảo hắn c** q**n ra để bắt đầu kiểm tra. Cái tư thế của hắn trông thật kì quái, bác sĩ đã dùng một dụng cụ y tế để kiểm tra.

Cứ mỗi lần chạm vào thứ kia, hắn đều đau đến nỗi muốn ngạt thở.

Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ nói: "Cậu bị trị hỗn hợp, cấp bốn, búi trĩ đã lòi ra ngoài rồi, cần phải phẫu thuật"

Cốc Trạch cảm thấy tê cả da đầu, từ bé đến giờ, hắn chưa từng trải qua ca phẫu thuật nào cả, thế mà giờ đây, vì một cái trĩ ngoại, hắn đã phải đối mặt với việc lên bàn mổ, thật là oái oăm!

Hắn thử hỏi: "Có thể không cần phải phẫu thuật không?"

Bác sĩ nhìn hắn: "Có thể nhét trở lại"

Nhét trở lại? Làm sao để nhét trở lại?

Không vòng vo, hắn hỏi thẳng bác sĩ và được đáp lại: "Nếu có thể nhét trở lại, chúng ta có thể dùng thuốc để điều trị"

Hắn suy tư một lúc, rõ ràng tinh thần rất đau khổ, mỗi lần chạm vào nó, đều đau đau nhức nhức, nhét lại sẽ đau hơn rất nhiều, nhưng nếu không nhét lại thì phải làm phẫu thuật, đau đớn không kém.

Hắn cắn răng một cái, nói: "Vậy thì nhét trở về đi."

Bác sĩ giữ nguyên tư thế của hắn, sau đó lấy kim tiêm thăm dò, tìm đúng vị trí và nhẹ nhàng ấn xuống.

Cốc Trạch đau đến nỗi nước mắt cũng không còn, nghĩ rằng chắc lần này xong rồi, nhưng bác sĩ lại nói: "Đừng nhúc nhích, chưa xong đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!