Cốc, cốc, cốc.
"Mời vào." Đổng Thạc ngồi dậy, duỗi người, dụi con mắt hơi lóa vì chợp mắt ngủ trên bàn.
Người đến là Tể Phong: "Hết giờ nghỉ trưa rồi."
"Ồ, sếp Tể."
"Nằm mơ à, mơ gì mà đau khổ thế?" Tể Phong kéo ghế, ngồi đối diện với Đổng Thạc.
"Ừm." Đổng Thạc cố gắng nhớ lại, lông mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp được một cây bút.
Phòng giải phẫu, hai thi thể nữ, bọn họ lần lượt là…… ký ức đứt đoạn ở đây.
Cũng may Tể Phong leo lên lầu bốn không phải để hỏi anh mơ thấy gì: "Cậu còn có thời gian ngủ trưa, xem ra đội điều tra đặc biệt gần đây rất rảnh nhỉ, dù sao không có giới hạn thời gian, các cậu chỉ điều tra những vụ án cũ chưa phá, hỗ trợ kỹ thuật phá án, tiếp tục một số nghiên cứu kỳ quái. Thế nào……" Hai tay chắp lại rồi đặt lên bàn: "Có tra được gì về thi thể nữ đã chết khoảng bảy tám năm, dạt vào bờ gần đây không?"
"Không nhiều lắm, dù sao cũng đã ngâm dưới nước quá lâu rồi, trừ xác định được tuổi của nạn nhân khoảng tầm 15 tuổi, rất khó xác minh nguyên nhân chết và thân phận của nạn nhân. Trích xuất DNA thì không khó, nhưng cơ sở dữ liệu của hệ thống gia phả không đủ dùng, cố gắng lắm mới phân tích hết dữ liệu gen mười tám đời tổ tiên mà dân cư lưu vực sông Thúy từng cung cấp mới miễn cưỡng xác định được quê quán của nạn nhân nằm ở vùng phía Tây Nam tỉnh ta."
"Chương trình tổng hợp dữ liệu." Tể Phong xoa cằm: "Không phải cấp trên không muốn để cậu làm, mà là do bọn họ có quá nhiều băn khoăn và lo lắng. Nếu làm được, lỡ đâu tạo ra dữ liệu bạch kim (*) thì sao?"
(*) "Dữ liệu bạch kim" của Higashino Keigo. Chuyện kể rằng, án mạng xảy ra tại một khách sạn tình yêu thuộc khu vực Shibuya. Hung thủ sau khi gây án đã rất cẩn thận, xóa sạch gần như mọi dấu vết. Nhưng việc vô tình để sót lại lông, tóc tại hiện trường đã khiến hắn nhanh chóng bị sa lưới trước hệ thống phân tích DNA được Viện nghiên cứu đặc biệt thuộc Tổng cục cảnh sát quốc gia đưa vào thử nghiệm trong công tác điều tra, truy vết thủ phạm.
Từ đó, hoạt động điều tra, phá án ngày càng trở nên thuận lợi nhờ sự truy quét chính xác thông tin hung thủ, đặc biệt là sự khắc họa chân dung và danh tính thủ phạm hết sức chính xác qua ngân hàng DNA, ngày càng mở rộng. Cho đến một ngày, các án mạng liên hoàn xảy ra với những phụ nữ trẻ. Nhưng dù có phân tích DNA t1nh trùng hung thủ để lại trên người nạn nhân thì kết quả trả về vẫn là NOT FOUND. Và mẫu DNA này, đã được kí hiệu bằng cái tên: NF13. (Nguồn: reviewsach. net)
"Đúng vậy." Đổng Thạc gật đầu: "Nếu kho dữ liệu đầy đủ, thông qua hệ thống gia phả học của pháp y, có thể tra được mười tám đời tổ tiên và họ hàng cách nửa vòng trái đất chỉ với một đoạn DNA, nhưng như thế tương đương với việc công khai tất cả mặt mũi của mình dưới ánh mặt trời, ai mà chịu chứ? Ai tình nguyện để người khác phát hiện ra mình là chú của hung thủ giết người?
Đây là dưới tình huống ngân hàng gen không được dùng cho các mục đích sinh hóa phi pháp."
"Thôi, được rồi, nói về người vừa được vớt lên từ sông Thúy đi." Tể Phong gõ hai cái xuống bàn: "Cậu lén điều tra về người đó có phải không?"
"Ờ thì……" Cứ như vậy bị vạch trần.
"Sợ cái gì, em gái cậu suýt chút xảy ra chuyện lớn, nếu cậu ngoan ngoãn ngồi yên không nhúng tay vào, tôi sẽ nghi ngờ liệu có phải cậu có vấn đề gì không, yên tâm đi, có người cấp trên tốt bụng như tôi, cậu sẽ không gặp phiền phức gì đâu."
"Hầy……" Nghĩ đến thảm cảnh bị Lư Linh Vận lừa bằng chai nước ngày hôm đó, Đổng Thạc buồn bực không nói nên lời. Lần đầu tiên giao thiệp với một nữ sinh đại học, chủ động cung cấp nhiều tin tức như thế, chẳng những vừa đấm vừa xoa mà ngay là chiêu bài tình thân cũng lôi ra sử dụng, ai ngờ kết quả vẫn là dã tràng xe cát. Trái tim của cô ấy làm bằng sắt đá hay sao vậy? Mất trí nhớ? Hai nhân cách? Cô ấy nghĩ anh ngốc lắm hay sao hả?
Trả lời kiểu đấy chẳng phải tương đương với việc loại bỏ hoàn toàn khả năng cô ấy không ở đó đêm đó sao? Rốt cuộc cô ấy đang che giấu điều gì?
"Nhìn bộ dáng của cậu, có lẽ là tốn công vô ích rồi." Chẳng biết tại sao, giọng điệu của Tể Phong thoạt nghe có chút hả hê: "Chuẩn bị đầy đủ để đối phó với một bé thỏ trắng đa sầu đa cảm, ai ngờ gặp rồi mới biết đó là một con cáo nhỏ khó chơi."
"Không phải, là bánh trôi nước nhân ớt."
"Hả?"
"Không có gì."
"……" Tể Phong ho hai tiếng rồi khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc: "Bên tôi vừa tra được vài thứ, nói không chừng có thể giúp chứng minh suy đoán của cậu."
"Thứ gì?"
"Trước tiên, đừng nhục chí. Tôi biết cậu nhất định chẳng moi được thông tin gì từ cô ấy. Hơn nữa, cái gọi là tự sát của cô ấy, đoán chừng còn có điều kỳ quặc."
"Hả?" Nghe Tể Phong nói, rồi lại nhớ đến câu chuyện phiếm em gái mình kể hôm qua, lông mày của Đổng Thạc nhíu chặt lại.
"Cô ấy là trẻ mồ côi." Tể Phong dừng lại một chút, như thể chờ Đổng Thạc từ từ tiêu hóa: "Cha mẹ mất sớm, từ nhỏ sống với ông ngoại, sau khi ông ngoại qua đời lúc cô ấy 12 tuổi thì được đưa đến cô nhi viện. Lúc đến cô nhi viện thì tuổi đã lớn, nên không có gia đình nào nhận nuôi. Sau đó không biết vì sao lại rời cô nhi viện lúc 15 tuổi, tự mình đi làm kiếm tiền ăn học."
"Một đứa trẻ lớn lên như thế, gặp chuyện gì cũng không muốn nói ra, không tin tưởng cậu cũng là chuyện bình thường. Tương tự, một người tự mình kiếm tiền để học trong một trường đại học trọng điểm cũng không có khả năng sẽ tự tử." Tể Phong dừng một chút: "Sau khi biết những điều này, tôi nghĩ suy đoán của cậu có lẽ không sai, cho nên đã phái người kiểm tra kỹ lưỡng sườn núi kia, thậm chí còn điều động chuyên gia điều tra và một ít thiết bị công nghệ cao bên chỗ của cậu."
"Kết quả……" Cố tình ra vẻ thần bí. "Cậu đoán thử xem?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!