Áng mây che lấp mặt trời, mang lại chút mát mẻ trong mùa hè nóng bức này. Đổng Thạc mồ hôi đầm đìa trốn dưới gốc cây, lúc này anh rất ngưỡng mộ đội điền kinh, bao gồm em gái mình, những người có thể huấn luyện thể chất dưới ánh mặt trời oi bức mà không ngất xỉu.
Thân là một cảnh sát nhân dân vốn có thể lên núi đao xuống biển lửa, chút nóng bức này càng chẳng là gì, nhưng Đổng Thạc lại cảm thấy xấu hổ mà thở dài. Ai bảo anh không xuất thân từ học viện cảnh sát chứ?
Não sợ nóng, nóng thì hiệu suất công việc giảm mạnh, cho nên đại não sẽ chủ động trốn ánh mặt trời, đây là đạo lý hiển nhiên mà, dù sao phá án cần động não hơn là hoạt động tay chân.
Mở nắp chai hồng trà đã không còn lạnh nữa ra, Đổng Thạc ngửa đầu tu ừng ực. Mồ hôi chảy dọc xuống theo yết hầu, lăn xuống cổ áo. Sau khi uống xong, Đổng Thạc vươn vai, dùng tay áo lau mồ hôi rồi đóng nắp chai lại.
Không biết vì sao, trong khoảnh khắc nắp chai được đóng lại, trong đầu Đổng Thạc hiện lên bàn tay mà anh đã chạm phải lúc nhặt nắp chai nước khoáng chiều hôm qua, anh nhớ rất rõ, bàn tay ấy lạnh, rất lạnh.
"Sao thế, tay anh bị gì à?"
Một giọng nói đột nhiên vang lên bên cạnh, là em gái Đổng Sương vừa kết thúc buổi huấn luyện và vừa thay quần áo xong.
Đổng Thạc khẽ giật mình, như thế cảm thấy mình bị chạm mạch, anh vô thức xoa xoa đầu ngón tay, không trả lời.
Anh à…… Đổng Sương nắm lấy tay áo ngắn của Đổng Thạc:
"Chẳng lẽ anh định sau này làm tài xế riêng cho em hả? Hở chút lại chạy đi đón em, bộ anh không sợ bị mất việc à?"
…… Ừm. Nhắc đến chuyện này Đổng Thạc liền ủ rủ:
"Hôm nay anh xin nghỉ một ngày."
Ôi, Đổng Sương buông tay ra, đi theo Đổng Thạc đến bãi đỗ xe, vừa đi vừa cân nhắc lời nói:
"Anh, chuyện hôm trước không trách anh được, là do em xui xẻo thôi. Hơn nữa, chẳng phải em đã không sao rồi sao? Chỉ là…… chỉ là sợ hãi thôi."
Đương nhiên, vấn đề không chỉ đơn thuần là sợ hãi, không lý nào không bị ám ảnh tâm lý. Nhưng Đổng Sương cũng không phải người thích lấy sự đáng thương và yếu ớt của bản thân làm con bài mặc cả, huống chi đối tượng còn là anh trai ruột đang tự trách của mình.
Quá khứ đã qua rồi, dù là bóng ma tâm lý hay là sợ hãi thì cũng phải cố gắng để vượt qua.
Vốn tưởng Đổng Thạc sẽ im lặng như trước, hoặc chỉ mở miệng nói một hai chữ, nhưng ai ngờ anh lại thốt ra một tràng dài:
"Sao không nghỉ ở nhà thêm mấy ngày nữa đi? Đêm hôm đó trên núi lạnh vậy mà."
Phải mất một lúc Đổng Sương mới nhận ra anh trai mình đang ám chỉ điều gì, cuối cùng anh trai cũng chủ động nói đến việc này rồi, đây là một bước đột phá lớn đấy.
"Em gái của anh yếu ớt như vậy sao?
Dẫu sao em cũng là vận động viên của đội tuyển trường mà, đúng không? Đại hội cấp tỉnh sắp tới rồi, bỏ lỡ huấn luyện một ngày tức là thiệt thòi một ngày, em cũng không thể chắc chắn có một suất trong danh sách dự thi giống đàn chị Lư, nếu năm nhất đã mất suất thì sau này khó mà có hi vọng lắm.Còn nữa, nếu em ở nhà lâu quá, mẹ không nghi ngờ mới là lạ ấy, tin tức đó gần đây lan rất nhanh trên mạng, xém chút tên và ảnh của em cũng bị đăng lên.
"Cô chọc vào cánh tay của Đổng Thạc:"Này, anh không nói với mẹ chứ? Anh hứa đi.
Nếu mẹ bị hù đến nhập viện, anh phải chịu hết trách nhiệm đấy."
Vốn tưởng rằng Đổng Thạc sẽ đáp lại vài câu, ai ngờ sau khi nghe xong anh lại bước vào chế độ rầu rĩ không vui.
Hai người im lặng bước lên xe, ngồi trên xe, Đổng Sương đã nghĩ đến một trăm hai mươi cách bắt chuyện tự nhiên và thú vị, nhưng cuối cùng lại không sử dụng được cách nào cả.
Bởi vì nét mặt của Đổng Thạc không giống trong suy nghĩ của cô, đó không phải tự trách và áy náy, mà là trầm tư suy nghĩ, giống như bình thường sau khi tan tầm về nhà, anh xoay bút suy nghĩ về vụ án, những lúc như thế Đổng Thạc đều không thích bị quấy rầy.
Cho đến khi khởi động xe, chiếc xe chở hai anh em chạy ra khỏi khuôn viên trường, đi thẳng một mạch đến ngã tư thứ nhất, lúc dừng lại chờ đèn đỏ, Đổng Thạc mới mở miệng nói:
"Hôm qua anh đã đến gặp đàn chị Lư mà em nói."
Ồ. Suýt nữa quên chuyện này, Đổng Sương xoa mũi: "Có lẽ hôm đó em bị ảo giác. Em nhớ hôm đó em chạy xe đến cục cảnh sát lúc hơn chín giờ, sau đó em kiểm tra lại tin nhắn WeChat, tin nhắn gửi khoảng hơn tám giờ bốn mươi, nói cách khác, từ lúc gửi định vị cho đến lúc nghe được tiếng của chị ấy chỉ có mấy phút, nếu chị ấy có thể đến kịp để cứu em thì chị ấy là Captain Marvel rồi.
"Thời gian gửi tin nhắn và lúc giọng nói xuất hiện cách nhau rất gần, trong đầu Đổng Thạc chợt lóe lên một suy nghĩ."Người ta thường nói, thời điểm gặp nguy hiểm con người sẽ thường nghĩ đến người thân thiết nhất. Cho nên, cho dù em bị ảo giác thì cũng phải nghe thấy giọng của anh chứ, đúng không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!