Chương 48: (Vô Đề)

Với sự giúp đỡ của Tô Nguyện, Lư Linh Vận đến phòng bệnh của Chung Ngọc sau giờ làm, đồng thời thành công có được cơ hội trò chuyện riêng với cô ta.

Chỉ là……

"Quần kèm não, đậu phụ đập trúng con tôi, trong bản thảo tủ lạnh ăn……" Chung Ngọc ngồi trên giường bệnh, cứ lảm nhảm nói mãi, từng câu từng từ Lư Linh Vận đều hiểu, nhưng ghép lại thì còn khó hiểu hơn thiên thư. Mà dường như Chung Ngọc hoàn toàn không nhận thức được điều đó, cũng chẳng biết có hiểu được câu hỏi của Lư Linh Vận hay không, cô ta cứ phấn khích nói không ngừng, mặc cho những gì cô ấy nói chẳng thể gọi là "lời nói".

Ban đầu Lư Linh Vận đã cố gắng suy nghĩ xem liệu có thể tìm được quy luật nào trong những lời ấy sau đó phiên dịch hay không, cuối cùng chẳng được chút kết quả nào. Cô cũng đã thử để Chung Ngọc dùng điện thoại gõ chữ, nhưng lại phát hiện những gì gõ ra đều là ký tự vô nghĩa. Sau khi suy nghĩ nát óc, thử mọi cách nhưng đều không có kết quả, dù là người kiên nhẫn như Lư Linh Vận, chưa đến hai mươi phút, cô đã phá vỡ kỷ lục thế giới về "thời gian trò chuyện lâu nhất với Chung Ngọc" và không thể chịu nổi nữa, đành phải bỏ cuộc.

Cô hơi thất vọng đứng dậy rời khỏi phòng, nhưng chưa đi được bao xa trên hành lang, cô gặp hai y tá đang đẩy xe chở dụng cụ y tế đi ngược chiều. Cô nghe được đoạn đối thoại của bọn họ:

"Dạo này cũng lạ thật, bệnh nhân bị đột quỵ sao mà nhiều thế nhỉ? Như thể có thể lây lan ấy."

"Có lẽ là vì nhóm nghiên cứu về đột quỵ của bệnh viện chúng ta vừa được lên tin thời sự gần đây? Thế nên bệnh nhân mới chuyển hết sang đây."

"Đâu phải, mấy bệnh nhân gần đây rõ ràng đều là dân địa phương khu Bắc mà, có phải chuyển viện đâu."

"Thế thì chỉ là trùng hợp thôi, chẳng lẽ do ma quỷ?"

"Nhưng mà…… A," Mắt liếc xéo qua trông thấy một nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng đi ngang qua, y tá nọ chợt chuyển giọng: "Bác sĩ Tô."

"Hai người đang nói gì thế?" Người được gọi là bác sĩ Tô rõ ràng đã nghe cuộc đối thoại của bọn họ.

"Ờm, không có gì, chỉ là nói chuyện phiếm thôi." Cô y tá kia gãi đầu.

"Ở đây dù sao cũng là bệnh viện, người ra người vào đều là bệnh nhân và người nhà, có những chuyện nên cẩn thận lời ăn tiếng nói." Bác sĩ Tô nói.

"Dạ dạ, thật xin lỗi." Hai người lập tức cúi đầu xin lỗi.

Cuộc trò chuyện gần đó kết thúc như vậy, Lư Linh Vận nghe lén định nhấc chân rời đi, bỗng nghe thấy bác sĩ Tô đột nhiên gọi: "Cô là Lư Linh Vận đúng không?"

Bước chân khựng lại, Lư Linh Vận chần chừ nửa giây rồi mới quay người lại gật đầu, nhìn rõ khuôn mặt của đối phương. Vừa nhìn thấy đôi mắt quen thuộc ấy, cô lập tức nhận ra "bác sĩ Tô" này là ai.

Quả nhiên, "Tôi là chị của Tô Nguyện, Tô Túc." Tô Túc bước tới: "Trước đây có nghe em gái nhắc đến cô, nói rằng cô đã chăm sóc em ấy khá nhiều, tôi còn chưa thay em ấy cảm ơn cô."

Lư Linh Vận sửng sốt.

"Nhờ cô trò chuyện với em ấy," Tô Túc nói tiếp: "Bây giờ em ấy đã thử đối diện với căn bệnh, cuối cùng cũng chịu đi gặp bác sĩ rồi."

Mình còn có công hiệu này? Lư Linh Vận chớp mắt.

"Cô tới thăm Chung Ngọc sao?" Tô Túc lại hỏi: "Hai người là bạn à?" Không cho Lư Linh Vận thời gian trả lời, cô ta nói tiếp: "Chắc là khó chấp nhận lắm nhỉ? Nhưng đột quỵ là thế đấy, không có dấu hiệu báo trước, sau đó cướp đi nửa cuộc sống. À đúng rồi, không biết Tô Nguyện nhắc đến tôi như thế nào, em ấy không hiểu lắm nên nghĩ tất cả những vấn đề liên quan đến não đều thuộc chuyên môn của tôi, nhưng thật ra tôi chỉ nghiên cứu về đột quỵ thôi, bệnh của em ấy tôi chỉ biết đại khái."

Nghiên cứu về đột quỵ, cho đến cô ta chính là thành viên của "nhóm nghiên cứu đột quỵ" mà hai y tá kia nhắc đến sao?

"Vị trí bị đột quỵ của cô ấy đúng ngay khu vực gần trung tâm liên quan đến khả năng hiểu ngôn ngữ và sử dụng từ vựng, khi các chức năng ở khu vực đó bị tổn thương, dẫn đến chứng rối loạn ngôn ngữ cảm giác (*), có thể nói được câu hoàn chỉnh nhưng những gì nói ra đều không có ý nghĩa. Từ tình trạng phục hồi hiện nay, kỹ năng nghe, nói, đọc, viết của cô ấy đều bị tổn thương nghiêm trọng, sau này e là rất khó phục hồi khả năng giao tiếp."

(*) Rối loạn ngôn ngữ cảm giác (sensory aphasia), còn được gọi là "rối loạn ngôn ngữ Wernicke".  Điển hình là người bệnh vẫn tự thể hiện bằng lời nói lưu loát với các câu nói dài, trơn tru, đúng ngữ pháp; cách phát âm và nhịp điệu lời nói vẫn bình thường. Tuy nhiên, khả năng nghe hiểu và làm đúng yêu cầu hay trả lời đúng câu hỏi lại kém.

"Haiz." Lại thở dài: "Thật đáng tiếc, nghe nói cô bé đó học văn học, nếu tư tưởng không được thể hiện bằng ngôn ngữ, thì chỉ có thể bị bó buộc trong đầu rồi tự tiêu hóa thôi."

"Bác sĩ Tô?" Nửa đầu ló ra từ góc khuất, vừa kịp ngay câu cuối của Tô Túc.

Tô Túc vội vàng nuốt lại lời định nói, quay đầu đáp: "À, tôi đến đây, đến đây." Rồi quay sang Lư Linh Vận, mỉm cười xin lỗi: "Tôi còn có việc, phải đi trước rồi, lần sau tìm cơ hội cảm ơn cô đàng hoàng nhé."

Lư Linh Vận gật đầu: "Vất vả rồi."

———

Chứng rối loạn ngôn ngữ cảm giác, mất khả năng giao tiếp, nói cách khác, dù cô ta có biết gì hay không thì cũng không thể nói ra được? Ngoài ý muốn? Trùng hợp? Hay là…… Lư Linh Vận cũng không biết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!