Trong cửa hàng McDonald"s gần bệnh viện trực thuộc, Đổng Thạc im lặng cúi đầu uống ly Coca lớn, còn Lư Linh Vận thì thay đổi tư thế, lấy nước đá trong ly nước trước mặt chườm lên cánh tay băng bó của mình, cũng không mở lời. Thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua, bầu trời bên ngoài song cửa đang tối dần, nhưng Đổng Thạc không gấp, thậm chí sau khi uống hết ly nước trước mặt, anh đi mua thêm một ly nữa, tiện thể lấy thêm một ly đá đặt trước mặt Lư Linh Vận.
Lư Linh Vận ngước mắt nhìn Đổng Thạc một cái, dùng ống hút lấy một viên đá trong ly, bỏ vào miệng nhai.
"Bà ấy nghĩ rằng Phương Lai bị liệt vì bị tôi liên lụy."
"Hả?" Đổng Thạc suýt chút không nghe rõ lời thừa nhận thẳng thắn của Lư Linh Vận khi miệng cô đang ngậm đá.
"Bà ấy cứ khăng khăng như thế, thực ra tôi cũng chẳng có gì để nói. Dù sao thì……" Lư Linh Vận cụp mắt nhìn cánh tay phải của mình, tay còn lại thì không ngừng dùng ống hút khuấy ly đá: "Phương Lai dính dáng đến Lã Cường, quả thật liên quan đến tôi."
"Nhưng Phương Lai vì cờ bạc nợ nần mới xảy ra chuyện." Đổng Thạc nói.
Lư Linh Vận hơi ngạc nhiên: "Phương Du nói cho anh biết sao? Thật à?"
Đổng Thạc gật đầu.
"Chắc anh muốn hỏi tại sao tôi không giải thích phải không?" Tấm màn che đậy sự thật bị vén lên khiến Lư Linh Vận bỗng chốc cảm thấy mình giống một tên hề, cô cười tự giễu.
Trước câu hỏi của Lư Linh Vận, Đổng Thạc không gật đầu cũng không lắc đầu.
"Bởi vì tính cách của tôi là thế." Lư Linh Vận tiếp tục nói: "Vẫn luôn là thế. Cho rằng chỉ cần mình im lặng, không gây sự, ngoan ngoãn ngồi yên, thì rắc rối sẽ mau chóng qua đi. Chỉ cần không tự tìm cái chết thì sẽ không chết, mình không tìm phiền phức cho nên phiền phức sẽ không tìm đến mình." Cô cười, lắc đầu, tay vẫn dùng ống hút khuấy ly đá: "Nhưng thực tế không bao giờ được như thế, vậy mà tôi chẳng rút được bài học nào."
Đổng Thạc không tiếp lời, bởi vì anh biết, Lư Linh Vận sắp nói đến chuyện quan trọng.
"Con người thật kỳ lạ, đúng sai, thiện ác, kỳ thực đều là gió chiều nào theo chiều ấy. Trong hoàn cảnh đó, khi làm những chuyện đó, người ta hoàn toàn không suy xét, chỉ biết đi theo lối đi có sẵn. Tôi như thế, Phương Du Phương Lai cũng vậy, cha mẹ bọn họ cũng vậy, Liêu Thư Loan cũng vậy, Lã Cường cũng vậy, cả lớp cũng vậy." Không hề né tránh mà nhìn thẳng vào mắt Đổng Thạc: "Ngay cả Mân Mân cũng vậy."
Như dự đoán, Đổng Thạc nghe thấy cái tên này từ miệng Lư Linh Vận. Mí mắt của anh giật giật mất kiểm soát, không biết tại sao, mặc dù kết quả đã định như vậy, nhưng trong lòng anh vẫn không hi vọng "cô nhi" kia là Lư Linh Vận.
"Trước đây tôi luôn nghĩ rằng không gây chuyện thì sẽ không có chuyện gì, vì vậy chưa bao giờ chủ động làm gì, lúc nào cũng cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình xuống mức tối thiểu. Tôi không biết lúc đó mình nghĩ thế nào, có lẽ bị ảnh hưởng bởi cái gọi là tâm lý đám đông, hoặc cũng có lẽ do tôi hoàn toàn không hiểu thế nào là thiện ác. Ban đầu khi thấy bọn họ cô lập bắt nạt Mân Mân, tôi thật sự không có phản ứng gì, không cảm thấy bọn họ đúng, nhưng cũng không cảm thấy bọn họ sai, thậm chí có thể trong vô thức còn nối giáo cho giặc."
"Ngày tháng cứ thế trôi qua, không đau không ngứa, cho đến sau này, tôi cũng trở thành người bị bắt nạt."
"Tôi bị bắt nạt, ban đầu cũng không nghĩ đó là chuyện gì ghê gớm." Trên mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt, cũng không biết lời thốt ra khỏi miệng và suy nghĩ thật sự trong lòng, rốt cuộc tương đồng bao nhiêu phần: "Dù sao tôi cũng là đứa trẻ không cha không mẹ mà……" Cô cảm thán.
"Tôi nghĩ chỉ cần mình nhẫn nhịn thì mọi chuyện sẽ qua, nhưng Mân Mân lại không nghĩ thế." Cô nhéo mi tâm, lắc đầu, nụ cười vẫn thường trực trên môi, nụ cười chứa chút mỉa mai, nhưng không biết đang mỉa mai ai: "Cậu ấy rõ ràng không lo nổi cho bản thân, thế mà còn muốn gánh thêm tôi. Hễ có ai làm gì tôi, cậu ấy lại chạy đến, đứng chắn trước mặt tôi, giúp tôi phản kháng."
"Thật lòng mà nói, khi đó tôi thật sự không hiểu tại sao cậu ấy làm thế, thậm chí có phần khó chịu với cậu ấy. Tôi nghĩ, rõ ràng chỉ cần không làm gì, qua một thời gian mọi chuyện sẽ trở về quỹ đạo cũ, tại sao cậu ấy cứ khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt hơn, khiến bọn họ càng chơi càng hăng? Hơn nữa, rõ ràng trước kia tôi không đối xử tử tế với cậu ấy mà, cậu ấy cần gì phải quan tâm chuyện của tôi?"
"Tôi không cản được cậu ấy, cũng không muốn xung đột trực diện với bọn họ. Sau đó tôi nghĩ, chỉ cần mình đến trường thì sẽ bị bắt nạt, mà mỗi khi bị bắt nạt thì Mân Mân sẽ chạy tới gây sự, cuối cùng biến thành một vòng luẩn quẩn, khiến thù hận càng gia tăng. Cuối cùng, tôi cho rằng, nguồn gốc của mọi vấn đề nằm ở việc "tôi đi học". Lúc đó tôi cũng ngốc, chẳng có hứng thú với chuyện học hành, chỉ cho rằng miễn còn sống là được, cùng lắm thì đi làm công nhân nhi đồng.
Cho nên sau đó tôi không đến trường nữa."
"Tôi cứ nghĩ mọi chuyện sẽ kết thúc, tôi không đi học, sẽ không có ai đối phó với tôi, dù sao nhà trường cũng không quan tâm đ ến đứa bé mồ côi không có người giám hộ như tôi, tôi có thể ở cô nhi viện ăn no chờ chết, chờ đến khi tròn 18 tuổi bị đuổi đi thì sẽ tìm một đại một công việc rồi tiếp tục ăn no chờ chết. Nhưng không thể, vì cô nhi viện nơi tôi ở đột nhiên tâm huyết dâng trào biến thành nửa nhà trẻ, có không ít bạn học đến đó làm bài tập sau giờ học, chờ phụ huynh đến đón."
"Tôi là đứa trẻ lớn tuổi nhất cô nhi viện, cho nên dù muốn hay không thì cũng phải giúp làm việc vặt, khi làm việc khó tránh khỏi phải tiếp xúc với các bạn học đến đó làm bài tập sau giờ học, thế là tôi quen biết Phương Du và Phương Lai. Tôi không biết tại sao Phương Lai biết tôi học trường Trung học Nhân Dân, hình như cậu ta đã biết ngay từ đầu. Cậu ta cũng biết lâu rồi tôi không đến trường, cậu ta không khuyên tôi quay lại trường học, thay vào đó, cậu ta dạy kèm cho tôi, lấy danh nghĩa là: "Dạy người khác học là phương pháp học tập tốt nhất", cậu ta nói cậu ta dạy tôi không phải vì giúp tôi, mà chỉ dùng việc này để tiện ôn tập thôi."
"Cậu ta giảng bài rất thú vị." Khi nói đến đây, khóe mắt của Lư Linh Vận chứa ý cười: "Rất kiên nhẫn, đối xử với tôi rất tốt. Cho nên bất tri bất giác, tôi ôm tâm thái không học thì uổng phí, có thói quen sau giờ học đến phòng tự học tìm cậu ta. Đương nhiên, phòng tự học của cô nhi viện, ngoài tôi, cậu ta và Phương Du, còn có những học sinh khác của trường Trung học Nhân Dân.
Chuyện của chúng tôi, thân phận của tôi, nhanh chóng lan khắp nơi."
"Ban đầu tôi chẳng thèm để ý tới những lời đồn thổi đó, dù sao tôi cũng không đến trường, bọn họ không thể làm gì tôi. Nhưng sau đó…… xảy ra chút chuyện, tôi biết chút chuyện." Ý cười nơi khóe mắt biết mất: "Sau đó tôi bắt đầu tránh mặt cậu ta, thậm chí không quay về cô nhi viện. Khi xưa tôi thật ngốc, chẳng suy nghĩ sâu xa, không ngờ cậu ta sẽ vì tôi mà chạy đi tìm Lã Cường, càng không ngờ……"
Cô hít sâu một hơi: "Nhưng nói thật, dù ngờ được hay không, tôi lúc ấy, có lẽ chẳng có tâm tư suy xét chuyện của cậu ta. Dù sao……" Tay trái lấy một viên đá ra khỏi ly: "Lúc tôi còn đi học, Mân Mân đã đào một cái hố dưới gốc cây đa lớn ở vườn khoa học của trường, nói rằng đó là hộp thư bí mật của hai chúng tôi, có chuyện gì không thể nói thẳng thì hãy chôn ở đó.
Tôi chưa bao giờ để tâm đ ến chuyện đó, nhưng hôm ấy không hiểu sao lại chợt nhớ đến, thế nên nửa đêm tôi lén trèo tường vào trường, đào nơi đó lên."
"Tôi tìm thấy một quyển nhật ký." Đá trên bàn tan chảy, để lại một vũng nước nhỏ phản chiếu khuôn mặt của Lư Linh Vận: "Là của Mân Mân. Xem xong quyển nhật ký, tôi mới biết…… sau khi tôi không đi học nữa, bọn họ…… Liêu Thư Loan xúi giục Lã Cường…… dẫn theo năm sáu tên nam sinh, kéo Mân Mân vào rừng cây……"
Cúi thấp đầu, siết chặt nắm tay, Lư Linh Vận im lặng thật lâu. Có lẽ Đổng Thạc cũng hiểu cô muốn nói gì. Nhìn đôi tay run rẩy của cô, nhìn đôi môi trắng bệch vì cắn chặt của cô, Đổng Thạc cảm thấy rất khó chịu, nhưng anh phải để Lư Linh Vận nói hết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!