20 giờ 01 phút.
Trên chiếc ghế dài nhỏ ở lối vào của Haidilao, Đổng Sương lấy điện thoại di động đang rung từ trong túi ra và nhìn tên người gọi.
Người gọi: "Thạc bận rộn", còn cố tình thay đổi hình đại diện mặc định thành con quay màu đen.
"A…… Anh," Đổng Sương nhấn nút trả lời: "Em ở trước cửa Haidilao trong trung tâm thương mại gần công viên, anh biết nơi đó mà."
"Không phải, Sương Sương, anh……" Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói áy náy.
"Không phải chứ." Nghe giọng điệu này, Đổng Sương liền hiểu ý của anh trai, không khỏi thất vọng rồi xụ mặt: "Anh phải tăng ca, lại định để em leo cây sao?"
"Vụ án kia có……"
"Được rồi." Đổng Sương ngắt lời anh: "Đừng nói đến vụ án, cảnh sát các anh không phải luôn phải giữ bí mật về nó sao, nói với em làm gì? Em sẽ tự mình về, anh cứ làm việc của anh đi, xong sớm về sớm, đừng khiến mẹ lo lắng."
"Vậy em về như thế nào?"
"Còn có thể thế nào nữa, đặt xe thôi, em không muốn chen chúc trên xe buýt hay tàu điện ngầm."
"Vụ án về xe trực tuyến kia còn……"
"Không phải sáng nay đã bắt được nghi phạm rồi sao? Ai có gan bắt chước phạm tội chứ? Hơn nữa, em gái của anh xui đến thế sao? Nếu có chuyện gì thì cảnh sát Đổng sẽ đến cứu em mà."
"Ừ." Đầu dây bên kia điện thoại do dự: "Hay là anh…"
"Thôi đi, sao phiền thế, em bao nhiêu tuổi rồi? Em đã đặt xe, lát nữa xe sẽ đến, không nói nữa, tạm biệt."
"Ừm." Anh lại do dự hồi lâu: "Vậy em cẩn thận, nhớ ngồi ở ghế sau……"
"Ngồi ghế sau, vừa lên xe sẽ gửi biển số xe cho anh, nếu không được thì em sẽ chia sẻ vị trí cho anh, vâng vâng vâng, anh lải nhải nhiều quá, còn nói nhiều hơn cả mẹ nữa. Bye, lên xe đây, buổi tối làm Song Bì Nãi (*) cho anh."
(*) Double Skin Milk () là một món tráng miệng của người Quảng Đông được làm từ sữa, lòng trắng trứng và đường. Nó có nguồn gốc từ Thuận Đức, Quảng Đông, là một loại sữa trứng mịn mượt như nhung hơi giống với panna cotta, với hai lớp vỏ.
"Ờm, còn nữa……"
Tút tút tút, chưa nói xong thì đầu dây bên kia đã ngắt máy.
"Con quay thối dong dài!" Sau khi đóng cửa sổ trò chuyện, Đổng Sương lẩm bẩm cất điện thoại đi.
***
20 giờ 25 phút.
Tại ngã tư đường gần cổng phía đông của trung tâm thương mại, Phương Du đội mũ lưỡi trai bị ướt vì mưa phùn, sốt ruột cầm điện thoại đi tới đi lui, Lư Linh Vận đứng ở một bên, mặt vô cảm nhìn ngã tư và đếm những hạt mưa rơi, trong đầu nghĩ linh tinh về vụ án.
"Xe taxi này sao vẫn chưa tới?" Phương Du mất hết kiên nhẫn mà lẩm bẩm: "Khoảng cách là nửa giờ lái xe, sao anh ta lại nhận đơn hả? Sắp đến rồi thì lại đứng yên một chỗ, chỉ cách một cái giao lộ thôi mà, ý gì đây? Sớm biết như thế thì đã đặt xe tốc hành rồi."
"Hả?" Mí mắt của Lư Linh Vận giật giật, trong lúc nhất thời còn tưởng rằng mình nghe lầm: "Taxi?"
"Ừ, taxi, tớ đặt taxi, nếu không thì sao? Chẳng lẽ đặt xe tốc hành sao? Tớ không dũng cảm như vậy đâu, so với thời gian thì mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn." Phương Du chớp mắt, nói xong mới nhớ tới chuyện lúc nãy còn chưa giải quyết xong, thế là liền nhăn mặt sờ mũi: "Ôi…… Đến rồi, ở đằng kia kìa!" Nhìn thấy xe taxi màu xanh trắng có đèn nhấp nháy đậu ở gần đó, cô ấy cất điện thoại, vẫy tay với Lư Linh Vận.
Tám giờ rưỡi tối, xe taxi xanh và trắng, trái tim của Lư Linh Vận lỡ một nhịp.
Không đúng, sai rồi, màu xe không đúng, thời gian cũng không đủ! Thời điểm tử vong là 20 giờ 55 phút, còn kém 25 phút nữa, trời mưa, trung tâm thành phố kẹt xe, 25 phút không thể đến bất cứ khu rừng nào ở ngoại ô, chứ đừng nói đến giết liên tiếp hai người.
Không phải Phương Du, vậy thì là ai? Năm người khác đã cùng nhau đi tàu điện ngầm về trường, Đổng Sương thì có anh trai đến đón…… Lông mày của Lư Linh Vận ngày càng nhíu chặt.
"Linh Vận, đi thôi." Thấy Lư Linh Vận mãi không nhúc nhích, Phương Du dừng bước, quay lại thúc giục.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!