Chương 39: (Vô Đề)

Trong mắt Lư Linh Vận, thế giới vỡ vụn, tựa như hình ảnh phản chiếu trên mặt gương rơi xuống đất vỡ tan tành, là hình ảnh bất động.

Cô cố gắng tỏ ra không có chuyện gì rời khỏi Cố Tương, sau đó dựa vào cảm giác ra khỏi trung tâm thương mại, cuối cùng trong cơn đau nhói như có con rết lúc nhúc trong đầu, lảo đảo tìm một chỗ ngồi nghỉ.

Mặc dù gió bên ngoài rất to, nhưng mùi rượu vấn vít quanh mũi vẫn mãi không tan. Mùi hương ấy k1ch thích dịch dạ dày trào ngược, từng cơn buồn nôn khiến Lư Linh Vận kìm nén đến mặt đỏ bừng.

Cô nhớ đến kẻ say khướt nói nhảm nọ, nhớ đến chiếc thắt lưng kia, nhớ đến cơn đau khi chiếc thắt lưng ấy quất lên người.

Không biết từ lúc nào, cô cuộn mình lại trên bồn hoa, ôm chặt lấy cơ thể mình.

Không biết đã qua bao lâu, cảnh tượng trước mắt cô mới lần nữa ghép lại. Cô loạng choạng đứng lên, định đi về hướng trạm xe buýt…… Nhưng một bàn tay đã kéo cô trở lại bồn hoa, còn ngay chỗ cô vừa đứng, một chiếc xe đạp xuất hiện.

Cô uống rượu à?

Giọng nói của Đổng Thạc vang lên bên tai:

"Mặt đỏ như cà chua rồi, tửu lượng kém thì đừng uống bừa."

"Tôi không uống rượu." Lư Linh Vân xoa thái dương đang đau nhói.

"Không uống mà líu cả lưỡi." Đổng Thạc ngồi xuống bên cạnh Lư Linh Vận:

"Đây, kẹo bạc hà, ăn vào sẽ dễ chịu hơn đôi chút." Gắt gỏng nhét kẹo vào tay Lư Linh Vận.

…… Anh bán kẹo hả?

Có lẽ vì chính mình cũng muốn dựa vào di dời lực chú ý để giảm đau, cho nên tuy miệng Lư Linh Vận phàn nàn không chút khách khí, nhưng tay lại ngoan ngoãn bóc kẹo. Ngậm kẹo trong miệng, vị lành lạnh ngòn ngọt, cơn đau đầu dường như thật sự giảm bớt đôi chút: Cảm ơn.

Cô nói.

Không cần cảm ơn. Đổng Thạc giật lấy giấy gói kẹo trống rỗng từ tay cô, vò thành một cục rồi ném chính xác vào thùng rác cách đó không xa.

Sau đó anh nói:

"Con gái con đứa, nên hạn chế uống rượu ở bên ngoài."

Lư Linh Vận xoa xoa huyệt thái dương, liếc nhìn Đổng Thạc:

"Tôi không uống rượu." Nói chắc như đinh đóng cột.

"Rõ ràng trên người cô toàn mùi rượu, đi đường loạng choạng, mặt còn đỏ thế kia."

"Mùi rượu là dính vào, đi không vững là bị ám mùi, mặt đỏ là do ăn cay. Hôm nay kỷ niệm mười năm khai trương Cố Tương, ông chủ mời hết họ hàng và nhân viên, bao trọn quán để đãi tiệc, muốn mọi người ăn uống thoải mái.

Tôi không uống rượu được, nhưng không đi thì không tốt lắm, ngồi uống nước trái cây thì bị hơi rượu xông cả buổi tối.

"Sợ Đổng Thạc không tin, cô bổ sung:"Không tin thì anh gọi cảnh sát giao thông cầm máy đo đến thử đi.Cho nên cô ngửi rượu nên say phải không?

Mở mang kiến thức thật.Tôi không…… thôi, tùy anh.

"Lư Linh Vận thở dài, cúi đầu xuống. Đổng Thạc bị dáng vẻ yếu ớt, buông lỏng phòng bị của cô chọc cười."Đúng rồi.

"Không biết là vô tình hay cố ý, Lư Linh Vận tìm cách đổi chủ đề:"Tôi gửi CV cho anh rồi đấy.Hả? Khi nào?

"Đổng Thạc lấy điện thoại ra:"Ồ, xin lỗi, lúc nãy bận nên không xem tin nhắn của cô.

"Vừa nói anh vừa mở tài liệu, chăm chú đọc. Đọc một lúc, ánh mắt anh dừng lại ở mục"giáo dục

". Tiểu học tốt nghiệp tại trường tiểu học Dương Quang thành phố Kinh Châu, trung học cơ sở và trung học phổ thông đều tốt nghiệp tại trường trung học số 3 thành phố Kinh Châu, không có chút liên quan đến thành phố Tân Thúy, càng không liên quan đến tỉnh Sơn Châu."Sao thế?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!