Trong mắt Lư Linh Vận, thế giới vỡ vụn, tựa như hình ảnh phản chiếu trên mặt gương rơi xuống đất vỡ tan tành, là hình ảnh bất động. Cô cố gắng tỏ ra không có chuyện gì rời khỏi Cố Tương, sau đó dựa vào cảm giác ra khỏi trung tâm thương mại, cuối cùng trong cơn đau nhói như có con rết lúc nhúc trong đầu, lảo đảo tìm một chỗ ngồi nghỉ.
Mặc dù gió bên ngoài rất to, nhưng mùi rượu vấn vít quanh mũi vẫn mãi không tan. Mùi hương ấy k1ch thích dịch dạ dày trào ngược, từng cơn buồn nôn khiến Lư Linh Vận kìm nén đến mặt đỏ bừng. Cô nhớ đến kẻ say khướt nói nhảm nọ, nhớ đến chiếc thắt lưng kia, nhớ đến cơn đau khi chiếc thắt lưng ấy quất lên người.
Không biết từ lúc nào, cô cuộn mình lại trên bồn hoa, ôm chặt lấy cơ thể mình.
Không biết đã qua bao lâu, cảnh tượng trước mắt cô mới lần nữa ghép lại. Cô loạng choạng đứng lên, định đi về hướng trạm xe buýt…… Nhưng một bàn tay đã kéo cô trở lại bồn hoa, còn ngay chỗ cô vừa đứng, một chiếc xe đạp xuất hiện.
"Cô uống rượu à?" Giọng nói của Đổng Thạc vang lên bên tai: "Mặt đỏ như cà chua rồi, tửu lượng kém thì đừng uống bừa."
"Tôi không uống rượu." Lư Linh Vân xoa thái dương đang đau nhói.
"Không uống mà líu cả lưỡi." Đổng Thạc ngồi xuống bên cạnh Lư Linh Vận: "Đây, kẹo bạc hà, ăn vào sẽ dễ chịu hơn đôi chút." Gắt gỏng nhét kẹo vào tay Lư Linh Vận.
"…… Anh bán kẹo hả?" Có lẽ vì chính mình cũng muốn dựa vào di dời lực chú ý để giảm đau, cho nên tuy miệng Lư Linh Vận phàn nàn không chút khách khí, nhưng tay lại ngoan ngoãn bóc kẹo. Ngậm kẹo trong miệng, vị lành lạnh ngòn ngọt, cơn đau đầu dường như thật sự giảm bớt đôi chút: "Cảm ơn." Cô nói.
"Không cần cảm ơn." Đổng Thạc giật lấy giấy gói kẹo trống rỗng từ tay cô, vò thành một cục rồi ném chính xác vào thùng rác cách đó không xa. Sau đó anh nói: "Con gái con đứa, nên hạn chế uống rượu ở bên ngoài."
Lư Linh Vận xoa xoa huyệt thái dương, liếc nhìn Đổng Thạc: "Tôi không uống rượu." Nói chắc như đinh đóng cột.
"Rõ ràng trên người cô toàn mùi rượu, đi đường loạng choạng, mặt còn đỏ thế kia."
"Mùi rượu là dính vào, đi không vững là bị ám mùi, mặt đỏ là do ăn cay. Hôm nay kỷ niệm mười năm khai trương Cố Tương, ông chủ mời hết họ hàng và nhân viên, bao trọn quán để đãi tiệc, muốn mọi người ăn uống thoải mái. Tôi không uống rượu được, nhưng không đi thì không tốt lắm, ngồi uống nước trái cây thì bị hơi rượu xông cả buổi tối." Sợ Đổng Thạc không tin, cô bổ sung: "Không tin thì anh gọi cảnh sát giao thông cầm máy đo đến thử đi."
"Cho nên cô ngửi rượu nên say phải không? Mở mang kiến thức thật."
"Tôi không…… thôi, tùy anh." Lư Linh Vận thở dài, cúi đầu xuống.
Đổng Thạc bị dáng vẻ yếu ớt, buông lỏng phòng bị của cô chọc cười.
"Đúng rồi." Không biết là vô tình hay cố ý, Lư Linh Vận tìm cách đổi chủ đề: "Tôi gửi CV cho anh rồi đấy."
"Hả? Khi nào?" Đổng Thạc lấy điện thoại ra: "Ồ, xin lỗi, lúc nãy bận nên không xem tin nhắn của cô." Vừa nói anh vừa mở tài liệu, chăm chú đọc. Đọc một lúc, ánh mắt anh dừng lại ở mục "giáo dục".
Tiểu học tốt nghiệp tại trường tiểu học Dương Quang thành phố Kinh Châu, trung học cơ sở và trung học phổ thông đều tốt nghiệp tại trường trung học số 3 thành phố Kinh Châu, không có chút liên quan đến thành phố Tân Thúy, càng không liên quan đến tỉnh Sơn Châu.
"Sao thế?" Lư Linh Vận chú ý đến điều gì đó.
"Thì ra cô là người bản xứ à?" Đổng Thạc hỏi.
"Xem như là vậy, tuy rằng bởi vì ông ngoại tôi là người xứ khác, tôi cũng không giỏi tiếng địa phương Kinh Châu, chỉ thuộc dạng nghe hiểu nhưng không nói được." Lư Linh Vận tùy ý nhún vai.
"Ừm……" Bằng cấp có thể làm giả không? Một cô nhi không thân không thích không quyền không thế, làm giả bằng cấp? "Nghe nói từ cấp ba cô đã bắt đầu làm thêm kiếm tiền? Tại sao không ở lại cô nhi viện? Nếu tôi nhớ không nhầm, tất cả viện phúc lợi thành phố Kinh Châu đều có nghĩa vụ nuôi dưỡng đến 18 tuổi mà?"
"Đây là phỏng vấn sao?" Lư Linh Vận nhướng mày.
Đổng Thạc nghẹn lời.
"Cảm thấy ở lại đó chẳng có ý nghĩa gì, dù sao cũng lớn rồi, chẳng ai nhận nuôi tôi, tôi cũng không muốn được nhận nuôi." Không đợi Đổng Thạc đáp lại, Lư Linh Vận bất ngờ trả lời: "Chẳng thiếu tay chẳng thiếu chân, cứ ở đó ăn không ngồi rồi, tranh giành với đám em nhỏ thì có gì hay ho?"
"Tôi nhớ cô có chị họ mà đúng không? Có họ hàng, sao lại ở cô nhi viện?"
Lần này đến phiên Lư Linh Vận ngây người.
"Tôi chỉ hỏi vu vơ chút thôi……" Thấy vẻ mặt hơi phiền lòng của Lư Linh Vận, Đổng Thạc hơi hối hận.
"Bởi vậy nên Chuyển Tiếp mới nhận tôi đấy, nếu không phải họ hàng, ai sẽ nhận một đứa bé chẳng biết gì?" Giọng của Lư Linh Vận nhỏ dần: "Cha mẹ ruột còn chẳng quan tâm đ ến con mình, huống chi bà con họ hàng? Trên đời này, không ai có nghĩa vụ phải làm mọi thứ cho ai đó, kể cả cha mẹ." Hàng mi dài che khuất cảm xúc trong mắt, đôi bàn tay đặt trên đầu gối vô thức nắm lại.
Đèn đường ban đêm chiếu lên khuôn mặt đã bớt đi sắc đỏ bệnh tật của Lư Linh Vận, thay vào đó là gò má nhợt nhạt, kết hợp với dáng vẻ cúi thấp đầu, né tránh mọi ánh nhìn, còn có đôi bàn tay nắm chặt đặt trên đùi, vào thời khắc này, trông cô như một quả bóng bay trôi lững lờ trên không trung, không nơi nương tựa, không biết điểm đến tiếp theo là ở đâu, cũng chẳng biết thứ gì đang chờ đợi mình ở điểm dừng ấy, bên trong sự kiên cường và bướng bỉnh ấy, hóa ra là sự mong manh yếu đuối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!