"Thời không song song, hay nói cách khác, những thứ tương tự như thời không song song, thật sự có tồn tại. Nhưng chúng không phải "song song không giao nhau" như tên gọi của chúng. Mà chúng giống," Đi đến cửa lối thoát hiểm khẩn cấp của thư viện. "Giống như thế này."
"Cầu thang?" Tô Nguyện hỏi.
"Cầu thang." Lư Linh Vận gật đầu: "Thời gian không phải "đường thẳng" mà là "mặt phẳng", các mặt phẳng thời gian xếp chồng lên nhau như cầu thang." Sau đó cô hỏi Tô Nguyện: "Cầu thang có đặc điểm gì?"
"Từng bậc thang nối liền với nhau, có thể bước xuống dưới?"
"Từng bậc thang nối liền với nhau, có thể bước xuống dưới." Lư Linh Vận lặp lại, sau đó gật đầu: "Cầu thang thời gian do các mặt phẳng thời gian tạo thành cũng giống như vậy. Đối với một người, cách để bước xuống một nấc thang thời gian chính là cái chết không tự nhiên. Cho nên," Cô nhìn Tô Nguyện: "Đây là thế giới sau khi chết."
"Trong một mặt phẳng thời gian cô đã tự sát, cho nên cô bước xuống cầu thang, đến mặt phẳng thời gian này, cô không lựa chọn nhảy xuống." Lư Linh Vận mở cửa thoát hiểm, bước từng bước xuống cầu thang.
Tô Nguyện vội vàng đi theo phía sau cô: "Chẳng lẽ……" Cô ấy hỏi: "Nếu như tôi…… tôi lại…… chẳng lẽ tôi sẽ tiếp tục đi đến các mặt phẳng thời gian khác? Chẳng lẽ cầu thang thời gian mà cô nói không có điểm cuối? Chẳng lẽ "cái chết" không hề tồn tại? Cái chết chẳng qua chỉ là con đường dẫn đến "mặt phẳng" tiếp theo, cuộc đời chết tiệt này sẽ kéo dài vô tận? Cho nên cô mới nói, chuyện đáng sợ nhất trên đời này không phải sống cũng chẳng phải chết?
Bởi vì thời gian là cầu thang không có điểm kết thúc?"
"Điểm kết thúc của cầu thang thời gian……" Lư Linh Vận quay đầu lại, mỉm cười: "Tôi không biết, tôi chưa từng đến nơi đó, nên không biết cầu thang thời gian này dài như thế nào, nói không chừng kế tiếp là điểm cuối, nhưng nếu không đi tiếp, thì chẳng ai biết cả."
"Không biết sao……?" Tô Nguyện tiến lên hai bước, nắm lấy cánh tay của Lư Linh Vận: "Vậy tại sao cô biết về sự tồn tại của "mặt phẳng thời gian" và "cầu thang thời gian"? Còn tôi thì……."
"Bởi vì tôi có thể giữ lại trí nhớ của mặt phẳng thời gian trước." Lư Linh mỉm cười, đẩy bàn tay đang nắm lấy tay mình của cô ấy ra. "Cô không nhớ chút nào sao? Cảm giác déjà vu khi cô muốn nhảy lầu ấy. So với cô thì tôi nhớ rõ ràng và đầy đủ hơn mà thôi."
"Vậy à……" Tô Nguyện suy nghĩ, rồi đột nhiên mở to hai mắt, nín thở nói: "Cô vừa mới nói, cái chết là cách để vượt qua mặt phẳng thời gian, cô lại nói cô có ký ức của mặt phẳng thời gian trước, vậy cô, cô……" Từng chết rồi sao?
"Cơm hộp à? Tất nhiên lãnh rồi." Giọng điệu khi nói "cơm hộp" của Lư Linh Vận như đang nói "cơm hộp có thể ăn" vậy. "Hơn nữa không chỉ một hoặc hai lần."
"Cô……"
"Không thể tin được? Không thể tưởng tượng nổi?" Lư Linh Vận hứng thú nhướng mày lên. "Cô tưởng suy nghĩ của chính mình trong mắt người khác thì không giống như vậy sao? Chẳng lẽ người muốn lãnh cơm hộp phải viết ba chữ "tôi muốn chết" trên trán?"
"……" Tô Nguyện cúi đầu xuống.
"Thời buổi này," Lư Linh Vận lại nói: "Ai sống mà không giống caramel pudding chứ? Lớp caramel bên ngoài vừa giòn vừa ngọt, ai cũng thích, nhưng bên trong có thể là một nắm bùn không rõ hương vị, chạm vào là vỡ, chọc vào là nát, tựa như sinh mệnh vậy."
Tiếp tục cất bước: "Tôi ấy à, có lẽ cô không tin, tôi là trẻ mồ côi, không có cha thương không có mẹ yêu. Cuộc đời rối tinh rối mù, từ bé đến lớn nhận được nhiều nhất," Quay đầu lại liếc Tô Nguyện: "Là tay đấm chân đá và dây nịt. Người khác không tìm rắc rối thì rắc rối sẽ không tìm tới, còn tôi thì dù có tìm chết hay không thì cái chết cũng luôn tìm tới tôi.
Chết đi sống lại nhiều lần nên có thêm kỹ năng, bởi vì từng chết đi sống lại nên mới tiếc mạng."
"Trước đây tôi từng nghĩ cuộc đời như chó, à, hình dung như thế thì tội chó quá. Trước đây tôi nghĩ, chấm dứt sớm thì siêu sinh sớm. Nhưng bây giờ ngẫm lại, làm một chiếc caramel pudding cũng không tệ. Ít nhất có thể khiến mấy kẻ thích dùng thìa đâm mình, khuấy loạn mình, nghiền nát mình, ăn mình, béo chết bọn chúng, phải không?"
"……" Tô Nguyện nghĩ, chắc lỗ tai mình có vấn đề. Cầu thang thời gian, sao lại nhảy sang caramel pudding được chứ?
"À, đúng rồi, trước đây tôi từng nghe một quan điểm." Lư Linh Vận đột nhiên nghiêm túc trở lại: "Về điểm cuối của cầu thang thời gian. Tôi hỏi cô nhé," Cô dừng bước, chỉ xuống cầu thang: "Nếu cứ tiếp tục đi xuống theo cầu thang này, chúng ta sẽ đến đâu?"
Tô Nguyện mất một lúc mới nối liền được mạch suy nghĩ: "…… Tầng một? Mặt đất? Đường cái?"
"Nếu men theo đường cái tiếp tục đi xuống thì sao? Đi đến nơi thấp hơn ấy."
"Đến…… bờ sông? Bờ biển?"
"Nếu tiếp tục đi xuống nữa?"
"Chìm xuống biển?"
"Biển." Sau khi nhận được câu trả lời mà mình muốn, Lư Linh Vận bắt đầu đi tiếp: "Biển cả mênh mông, không bến bờ, sâu không đáy, điểm cuối của cầu thang thời gian chính là một nơi như thế, đại dương thời gian mênh mông, được gọi là, "Hư Không Tĩnh Giới"."
"Hư Không…… Tĩnh Giới?" Dù nhiệt độ trong lối thoát hiểm không cao, nhưng Tô Nguyện vẫn lạnh run, không rõ do ảnh hưởng của cụm từ này, hay do bản thân Lư Linh Vận.
"Đúng vậy, Hư Không Tĩnh Giới, "tĩnh" trong tĩnh lặng." Từ góc nhìn của Tô Nguyện, nụ cười trên mặt Lư Linh Vận dường như chứa băng sương: "Nơi đó, không có thời gian, không có động thái, không có sự sống, không có vật chất…… Mọi thứ đều là vĩnh hằng, nhưng đồng thời lại chẳng có thứ gì tuyệt nhiên tồn tại."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!