"Nếu em không muốn, sao còn đi theo anh?" Đổng Thạc nhìn biểu cảm như nuốt phải hoàng liên của Đổng Sương.
"Ai đi theo anh? Em chỉ đến để hoàn thành bài tập thực hành thôi." Đổng Sương lườm Đổng Thạc một cái: "Em không giống ai đó, thánh phụ bạch liên hoa, người ta giết cha mình, vậy mà còn thay người ta nuôi dưỡng cha già lẩm cẩm."
"Nuôi gì chứ? Anh chẳng qua chỉ lấy số tiền mà ông Lý gửi năm xưa để nộp phí mà, vật quy nguyên chủ thôi? Chẳng lẽ tiền của ông ấy, em muốn lấy?" Đổng Thạc phản bác lại.
"Đây không phải vấn đề muốn hay không muốn, số tiền đó vốn là tiền mà gia đình họ phải bồi thường cho chúng ta mà? Con nợ thì cha trả. Huống chi, anh đừng tưởng em không biết, số tiền anh bỏ ra cho ông cụ ấy mấy năm qua, đã sớm vượt qua số tiền mà ông ta bồi thường cho nhà mình lâu rồi, đúng không?"
"Còn có lạm phát nữa mà? Không sao đâu. Hơn nữa," Đổng Thạc vỗ túi của mình: "Anh của em được tăng lương rồi, có tiền."
Đổng Sương hung hăng lườm anh trai.
Hai anh em cứ thế tranh luận qua lại cho đến khi bước vào cổng viện dưỡng lão. Đổng Thạc đột nhiên dừng bước, nói: "Thật ra, anh không phải thánh phụ gì đâu. Trước khi biết thân phận của ông Lý, chuyện anh được cửa hàng tạp hóa của ông ấy nuôi lớn là sự thật, nhưng đó là một chuyện, hiện tại anh bỏ tiền túi để đóng phí dưỡng lão cho ông ấy lại là một chuyện khác."
"Hả?" Đổng Sương nhướng mày.
"Người ta thường nói, lấy đức báo oán. Nhưng thực tế không phải như thế, "đức" dùng để báo oán đó không phải "đức" thật sự, mà là một cách biến tướng để phát ti3t thù hận. Về mặt tâm lý, thông qua cái gọi là "đức" này để kéo dãn khoảng cách địa vị giữa hai bên, đặt mình lên cao hơn, đạp kẻ thù và những người liên quan đến kẻ thù xuống dưới chân, rồi sau đó sẽ tỏ ra không thèm trả thù bọn họ nữa.
Thông qua giúp đỡ ông Lý để củng cố tư tưởng này, chúng ta thành người văn minh ngồi tít trên cao, cho nên anh không thèm hận ông ấy. Cảm giác này giống như là, muỗi cắn em một cái, chẳng lẽ em cắn lại nó?"
"Muỗi cắn em, em không cắn lại, nhưng em sẽ đập chết nó." Nghe bài diễn văn dài dòng của anh trai, Đổng Sương lạnh lùng nói một câu như thế.
"Uầy, em đấy." Đổng Thạc giơ tay định vỗ đầu em gái, nhưng lại đột ngột đổi hướng, tự vỗ đầu mình: "Anh nói với em những thứ tiêu cực này làm gì? Lẽ ra phải duy trì hình tượng thánh phụ của mình chứ, không thì sẽ dạy hư trẻ con mất."
"Anh mới là trẻ con, cả nhà anh đều là trẻ con!"
"Ừ, đúng đấy."
"……"
Đổng Sương giơ cao tay định vỗ mạnh vào lưng anh trai mình, nhưng khi thấy một nhân viên viện dưỡng lão đang đi tới, cô ngại ra tay trước mặt người ngoài. Thế là, cô ném cho Đổng Thạc một ánh mắt "về nhà rồi tính sổ với anh", sau đó ra vẻ thục nữ ngoan ngoãn đứng sau Đổng Thạc.
"A, anh Đổng, em gái, hai người đến rồi." Nhân viên viện dưỡng lão chạy đến: "Nhưng mà, thật ngại quá, bây giờ vừa khéo có một nhóm học sinh tình nguyện tổ chức hoạt động ở bên trong, ông Lý và những người khác đều tham gia. Nếu hai người định thăm, có lẽ phải đợi một tiếng rưỡi nữa." Nhân viên vừa đi trước dẫn đường vừa nói.
Đi vào tòa nhà, sau khi lên thang máy, rồi rẽ mấy lần, nhân viên mới dừng lại trước một cửa sổ thủy tinh. Qua cửa sổ, Đổng Thạc nhìn thấy ông lão tóc bạc lưng còng kia, xung quanh là học sinh trung học. Ông lão và các học sinh đều đang cầm vài sợi dây nhựa màu sắc sặc sỡ, dường như đang đan cái gì đó.
"Không không không, không phải như thế, phải thế này, thế này." Đổng Thạc nghe ông lão nói: "Cháu gái ngoan, trước đây cháu không phải…… không phải đan rất giỏi sao? Em trai cháu không chịu học, nếu cháu cũng quên, thì nghề của nhà họ Lý chúng ta không có người kế tục rồi."
"Ông ơi, cháu không phải cháu gái của ông." Cô bé bị ông lão nắm tay cười ngượng ngùng.
"Sao có thể không phải? Sao có thể chứ?" Động tác tay của ông lão dừng lại, ánh mắt đột nhiên hơi đờ đẫn: "Thằng bất hiếu đó…… nó, cháu, con bé, vợ tôi, cháu gái tôi……" Ông lão liên tục nói những cụm từ rời rạc không thành câu.
"Ông ơi, ông ơi?" Mấy học sinh vỗ nhẹ vào tay ông ấy.
"Ông nội biết." Giọng của ông lão bỗng trở nên rõ ràng: "Ông biết cháu trách ông, cháu không muốn nhận gia đình này…… Cha biết, trước đây cha không nên làm vậy, không nên vì thằng bất hiếu đó mà, mà mua con…… Con không muốn nhận cha là cha chồng, cha……"
"Ông Lý đây là?" Đổng Thạc thu hồi ánh mắt, hỏi nhân viên: "Ông ấy biết đan đồ à?"
"Ừm, chúng tôi mới phát hiện chuyện này cách đây không lâu." Nhân viên nói: "Có một cô gái trẻ tới thăm ông Lý, nói là họ hàng của ông ấy. Khi cô ấy đến thì ông Lý đang ngủ nên không gặp được, cô ấy nhờ chúng tôi chuyển một con chuồn chuồn bằng cỏ cho ông ấy. Ban đầu chúng tôi nghĩ nó chỉ là một món đồ trang trí nhỏ, nên không để tâm lắm, ai ngờ vừa thấy nó, ông Lý liền òa khóc, sau đó cứ cầm con chuồn chuồn ấy, liên tục lặp lại những lời mà vừa rồi anh nghe."
"Chuyện này đã diễn ra mấy ngày nay rồi, bác sĩ đến khám, đề nghị chúng tôi nên chuẩn bị vài sợi dây nhựa cho ông ấy, nói rằng có thể giúp cải thiện bệnh tình. Chúng tôi làm theo, kết quả phát hiện ông ấy đan rất giỏi, những món đồ ông ấy làm đều sống động như thật. Cuối cùng, các tình nguyện viên ở đây còn mở một lớp học đan lát. Đối với hoạt động này, ông Lý rất hợp tác, đan giỏi, dạy cũng ổn, trừ việc thỉnh thoảng nói năng mê sảng thì không có gì để chê trách cả.
Nhờ vậy, số người đến đây đã tăng lên."
"Một cô gái đến thăm ông ấy?" Đổng Sương thắc mắc: "Tôi nhớ ngoài một đứa cháu trai, ông ấy không còn họ hàng bình thường nào nữa mà?"
"Chuyện này thì chúng tôi không rõ lắm, người kia chỉ đích danh, lại còn đóng phí, chúng tôi đâu thể đuổi người ta đi được?" Nhân viên cười nói.
"Đóng phí?" Đổng Thạc ngạc nhiên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!