"Tư Thời, nắm giữ bốn phương trên dưới, quản lý quá khứ tương lai, thuộc hạ của Thời Chủ."
Thời gian bất tri bất giác đến tháng chín, chỉ còn vài ngày nữa là đến khai giảng. Hôm nay, Lư Linh Vận vẫn như mười mấy ngày qua, sau khi làm xong công việc ban ngày, liền vùi đầu vào phòng tập võ, trên cơ thể vốn dĩ thường xuyên bị thương lại tiếp tục có thêm không ít vết bầm tím.
Lần này, mặc dù không nhìn thấy, Lư Linh vận vẫn có thể dựa vào thính giác để né cú đấm móc trái lao tới với tốc độ nhanh. Sau đó, chỉ thấy nắm tay trái của cô buông lỏng, trong lòng bàn tay có thứ gì đó lóe lên, trong chớp mắt cô biến mất tại chỗ, tiếp đó lập tức xuất hiện sau lưng Bành Toa, định dùng chiêu khóa cổ.
Sắp thành công đến nơi, nhưng trong khoảnh khắc Lư Linh Vận không thấy chuyển động, Bành Toa lặng lẽ nghiêng người, chuyển trọng tâm xuống dưới, khiến Lư Linh Vận, người vừa vòng tay trái qua cổ cô ấy, mất thăng bằng và bị đ è xuống đất bằng một cú ném qua vai. Tiếng va đập xuống đất của Lư Linh Vận không đủ làm Bành Toa thấy thỏa mãn, thế nên cô ấy thuận thế thực hiện khóa cẳng tay kiểu chữ X (*), hơi nhấc hông lên, khiến Lư Linh Vận bị ghìm chặt dưới đất không thể cử động, tay trái bị khoá ngược, cô đành phải đập tay phải xuống sàn xin dừng lại.
(*) Kỹ thuật khóa khớp của Judo, tên là Ude
-hishigi
-juji
-gatame (Khóa cẳng tay kiểu chữ X)
Dù sao, Bành Toa không phải người vô lý như Hứa Quân Duệ, vừa nghe tiếng đập sàn, liền ngoan ngoãn buông tay buông chân, sợ thật sự làm trật khớp Lư Linh Vận.
"Áp dụng năng lực vào thực chiến." Bành Toa phủi mông đứng lên, vươn tay về phía Lư Linh Vận đang nằm trên sàn: "Em vận dụng được, nhưng những động tác nhỏ mỗi khi sử dụng lại quá rõ ràng, chị liếc một cái là biết ngay, huống hồ là sếp? Hơn nữa, em lựa chọn kỹ thuật cũng có vấn đề, chị cao hơn em, lại đang đứng, em vòng ra sau khóa cổ chị, chẳng phải tự làm khó mình sao?"
Lư Linh Vận nắm tay Bành Toa để đứng lên, không nói gì.
"Được rồi, hôm nay đến đây thôi." Bành Toa lấy chai nước ở góc tường định ném cho cô, nhưng chợt nhớ đến điều gì đó, đổi động tác ném thành đưa: "Về phần giải đáp thắc mắc hôm nay…… Chị sẽ cho em biết một từ."
"Từ?" Lư Linh Vận nhận lấy chai nước.
"Ừ." Bành Toa gật đầu: "Thông thường, từ này dùng để hình dung người có năng lực như em, danh từ riêng. Tất nhiên, em cũng có thể xem nó là tên chức vụ."
"Chức vụ?"
"Với điều kiện là, nếu thời đại mà từ này xuất hiện thực sự có "chức vụ" và "nghề nghiệp"." Bành Toa nhún vai, uống một ngụm nước, sau đó mới thốt ra hai từ tiếp theo: "Tư Thời."
Lư Linh Vận khẽ chớp mắt.
"Tư Thời, nắm giữ bốn phương trên dưới, quản lý quá khứ tương lai, thuộc hạ của Thời Chủ." Bành Toa còn bổ sung: "Đương nhiên, chị cũng chỉ nghe nói thế thôi, không có vinh hạnh được gặp người thật."
"Thuộc hạ của Thời Chủ? Thời Chủ……"
"Thời Chủ sẽ là chủ đề của lần giải đáp tiếp theo."
"……. Vậy," Mấy ngày nay, Lư Linh Vận đã quen với sự "bí ẩn" của Bành Toa và Hứa Quân Duệ, nên chẳng buồn hỏi thêm những điều mà họ không muốn nói: "Người có năng lực này là Tư Thời, cho nên ông ngoại em là Tư Thời sao?"
"Có lẽ thế, chị không rõ lắm, dù sao chị chưa từng gặp ông ngoại em. Nhưng chị nghe nói, Tư Thời luôn mang theo bên mình một cái……"
"Huy hiệu đồng hồ cát màu xanh?" Lư Linh Vận buột miệng nói ra bảy chữ này.
"Ông ngoại em nói à?" Bành Toa hỏi.
Lư Linh Vận gật đầu, nhưng sau đó liền lắc đầu.
"Nếu có một ngày, con gặp người đeo huy hiệu đồng hồ cát màu xanh trước ngực, đừng nghĩ gì cả, cũng đừng do dự, phải chạy, liều mạng chạy, dùng năng lực mà chạy." Ông ngoại từng nói như thế, nhưng bây giờ chị Toa lại nói với mình rằng, ông ngoại là người sở hữu "huy hiệu đồng hồ cát màu xanh"?
Khi cuộc đời đã chất đầy những điều khó tin, thêm một chuyện kỳ lạ cũng không thể khiến Lư Linh Vận ngạc nhiên sửng sốt thêm nữa. Cho dù ngay lúc này có ai đó nói với cô rằng ông ngoại còn sống, thậm chí người muốn giết cô chính là người đã cứu cô — ông ngoại. Tất nhiên, loại "dù cho" này phần lớn là không thể tồn tại.
"Tư Thời?" Lư Linh Vận ngẩng đầu lên: "Là một dạng tồn tại giống như kỹ sư thời không trong 《The End of Eternity》(*) sao? Bằng cách thay đổi các sự kiện chủ đạo, để kiểm soát hướng đi của tương lai."
(*) The End of Eternity là một tiểu thuyết khoa học viễn tưởng xuất bản năm 1955 của Isaac Asimov, mang các yếu tố bí ẩn và ly kỳ, xoay quanh các chủ đề về du hành thời gian và kỹ thuật xã hội. Tiền đề cuối cùng của tác phẩm là vòng lặp nhân quả, một loại nghịch lý thời gian trong đó các sự kiện và nguyên nhân của chúng tạo thành một vòng lặp.
"Sao có thể giống được?" Không hiểu sao, Bành Toa bật cười: "Kỹ sư thời không trong tiểu thuyết ấy, ngoài việc biết đến sự tồn tại của thời không vĩnh hằng, biết kế hoạch cải cách do các nhà tính toán vạch ra, có khả năng xuyên không, thì cũng chỉ là một người bình thường thôi. Còn cái mà em gọi là "thay đổi sự kiện", cũng chỉ được thực hiện bằng vật lý cổ điển, chẳng hạn như chọc thủng lốp xe của một nhà khoa học, khiến người nọ không thể đến buổi hội thảo hôm nay, không có được cảm hứng sáng tạo, từ đó dẫn đến việc phát hiện trường lực thời không bị trì hoãn hai mươi năm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!