Chương 30: (Vô Đề)

"Thế thì sẽ là chuyện khác." Hứa Quân Duệ nắm lấy vai Lư Linh Vận: "Dựa vào tình hình, con biết bao nhiêu, sử dụng thành thạo đến đâu, chú sẽ quyết định dạy con những gì, cho con biết những gì."

"Thế còn chú? Chú và ông ngoại có quan hệ gì? Chúng ta, có phải đồng loại không?" Lư Linh Vận hỏi tiếp.

"Sao có thể chứ?" Hứa Quân Duệ cười: "Con nghĩ năng lực của ông ngoại con là củ cải bắp cải à, ai cũng có thể có sao? Thứ đó, vốn dĩ trên thế giới này chỉ có một người có thể có, nếu con kế thừa, tức là con đã trở thành ngoại lệ đầu tiên, "người thứ hai" đầu tiên."

"Vậy sao?" Lư Linh Vận dùng tay phải chạm vào chân ghế: "Thật không? Thế thì, chú là ai? Không……"

"Thật." Hứa Quân Duệ ngắt lời cô: "Nhưng nếu con không tin, chú cũng chẳng còn cách nào. Chú là ai…… con đoán đi. Hiện tại chú chỉ có thể nói bấy nhiêu thôi, dù sao vẫn chưa chắc con có phải người "thứ hai" đầu tiên hay không mà."

"…… Chú muốn xác định như thế nào?" Lư Linh Vận hỏi.

"Tất nhiên phải thấy tận mắt mới tin." Hứa Quân Duệ đáp.

Ông ngoại từng nói, ngoài người đó, không ai đáng tin cả. Vậy có nghĩa là, người đó, tức là Hứa Quân Duệ, có thể tin tưởng…… sao?

Lư Linh Vận nhắm mắt lại, áp ngón trỏ bị giấy cứa chảy máu vào chân ghế. "Tiến, cực hạn." Cô thầm niệm trong lòng.

Loảng xoảng ——

Toàn bộ chân ghế sắt, chỉ trong vòng không phẩy mấy giây ngắn ngủi, trở nên gỉ sét và giòn rụm, dưới trọng lượng không quá nặng của Lư Linh Vận, ngay lập tức hóa thành tro. Chiếc ghế mất một chân nên mất cân bằng, vai trái của Lư Linh Vận cũng theo đó mà thoát khỏi ma trảo của Hứa Quân Duệ.

Nhưng chưa kịp vui mừng nửa giây, bàn tay như gọng kìm của Hứa Quân Duệ lại khóa chặt lấy vai cô. Cô lại một lần nữa đập đầu xuống mặt bàn, chỉ khác là lần này, bị vặn lệch một góc kỳ lạ, là phải vai của cô.

"Cũng không tệ." Hứa Quân Duệ đá chiếc ghế ra xa: "Nhưng vẫn còn kém xa."

"Chú muốn thấy tận mắt cũng đã thấy rồi." Lư Linh Vận nghiến răng nghiến lợi nói, cố chịu đựng cơn đau ở cánh tay phải.

"Nhưng con chưa lấy được dây chuyền của chú." Giọng của Hứa Quân Duệ hiển nhiên tựa như đang nói "sao con có thể không biết ghế có bốn chân".

"……" Hiếm khi, trên trán Lư Linh Vận nổi gân xanh.

"Sao? Có muốn tiếp tục không? Nhưng chú nói trước, vì con đã chứng minh được rằng mình có chút năng lực, vậy nên, chú sẽ không nương tay như trước nữa." Nói đoạn, tay lập tức tăng lực.

Rắc ——

Lần này Lư Linh Vận thật sự nghe thấy tiếng khớp vai bị trật, cơn đau dữ dội khiến mắt cô tối sầm lại, chân mềm nhũn.

"Quy thức, hai mươi phút!" Cô hét lên.

Thời gian đảo ngược.

——

Hít sâu một hơi trước cửa văn phòng, sau đó Lư Linh Vận đẩy cửa ra. Lần này, cô không đến gần Hứa Quân Duệ, mà đứng ngay cửa hét lớn: "Sếp."

Hứa Quân Duệ ngáp dài, ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở nhìn Lư Linh Vận: "Vận Vận à, sao thế? Mới sáng sớm."

"…… Đã là xế chiều rồi." Lư Linh Vận xoa bóp bả vai, về mặt s1nh lý thì không có vấn đề gì, nhưng tâm lý thì rất có vấn đề, ra vẻ định thu dọn hộp cơm trên bàn.

"Ồ, không cần, lát nữa chú tự rửa cũng được." Hứa Quân Duệ ngăn cô lại, rồi chỉ vào vai cô: "Vai con làm sao vậy? Sao cứ ôm mãi thế?"

"Bị lừa đá." Lư Linh Vận mặt không biến sắc trả lời.

"Lừa?" Hứa Quân Duệ vừa ngáp vừa dụi mắt: "Chuồng ngựa của lão Quần nuôi lừa từ khi nào thế? Sao chú không biết."

"Không hẳn." Lư Linh Vận nghiêm túc nói: "Cưỡi ngựa là hoạt động giải trí ở khu du lịch, còn cưỡi lừa là trào lưu mới, đáng tiếc, đó lại là một con lừa hoang không màng đạo lý."

"Ừm, lão Quần đúng là… Đem một con lừa chưa huấn luyện tốt đến Bách Lý Họa Lang, không sợ gây chuyện sao?" Hứa Quân Duệ sờ cằm nói: "Con không sao chứ? Cẩn thận một chút, không nắm chắc thì đừng đi lung tung gây chuyện, nếu bao lâu nay gallery không có chuyện gì, chứng tỏ lừa hoang không phải cứ thấy người là đá, chắc chắn tại con làm gì nó đúng không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!