Chương 29: (Vô Đề)

À đúng rồi. Đầu dây bên kia nói tiếp:

"Đúng lúc bà ta sẽ mãn hạn tù vào tháng chín năm nay. Sếp Đổng muốn điều tra chuyện gì, có thể đích thân đến hỏi bà ta."

Sắp ra tù rồi?

Đổng Thạc ngây người, mơ mơ màng màng nói cảm ơn sau đó cúp điện thoại.

Sao vậy? Lư Linh Vận chú ý đến ánh mắt kỳ lạ mà Đổng Thạc nhìn mình sau khi cúp điện thoại.

Giọng của Lư Linh Vận đánh thức Đổng Thạc, anh hơi lúng túng thu hồi ánh mắt, che đậy điều gì đó bằng cách xoa ấn đường. Do dự một chút, anh nói:

"Là về mẹ ruột của Tường Bình."

Mẹ ruột của Tường Bình.

Khi nghe mấy chữ này, dường như lông mi của Lư Linh Vận hơi run nhẹ, không biết có phải ảo giác của Đổng Thạc hay không.

Mẹ cậu ta làm sao?

Giọng của Lư Linh Vận không có gì khác thường, tựa như người lạ thắc mắc chuyện của một người không quen biết, không có chút cảm xúc cá nhân nào.

Cô không biết sao?

Đổng Thạc không biết liệu có phải mình cố ý hỏi ngược lại như thế không:

"Mẹ ruột của cậu ấy trước đây phạm tội, vào tù, đúng cuối tháng chín này sẽ mãn hạn tù, được thả ra."

Cuối tháng chín mãn hạn tù.

Lư Linh Vận cúi đầu nhìn mũi chân của mình, không rõ đang nghĩ gì.

"Thế giới bây giờ thay đổi nhiều lắm, bị giam trong tù mười năm, ra ngoài sẽ khó mà thích nghi được." Đổng Thạc lại nói:

"Cô có muốn đi thăm bà ấy không?"

Hả? Lư Linh Vận mờ mịt chớp mắt hai lần.

Đổng Thạc chăm chú quan sát Lư Linh Vận, tuy nhiên vẫn không tìm được bất cứ sơ hở nào. Nhưng không có sơ hở, đôi khi lại chính là sơ hở lớn nhất.

Anh mím môi, đổi cách nói:

"Tôi đang do dự không biết có nên nói với Tường Bình, để cậu ấy đi thăm không?"

Lần này, ánh mắt của Lư Linh Vận cuối cùng cũng nhìn thẳng vào Đổng Thạc: "Anh muốn nói thì nói, mặc dù nói rồi chưa chắc cậu ta đi. Dù sao mẹ ruột cậu ta rời đi khi cậu ta còn nhỏ lắm mà? Bà Trâu đối với cậu ta mới là mẹ thật sự chứ?

Một gia đình mới tốt đẹp như vậy, hà tất khuấy đảo chó gà không yên? Nếu là tôi, cùng lắm chỉ nói với bà Trâu, để bà ấy quyết định, chứ tuyệt đối không để Trâu Tường Bình đối mặt với sự lựa chọn, tránh cho cậu ta khó xử, khiến bà Trâu cũng khó xử theo.

Dù sao cha mẹ khác với anh chị em thành niên mà, anh chị em nhiều hay ít không khác biệt nhiều, nhưng còn cha mẹ, duy nhất mới có ý nghĩa, nhiều hơn, sẽ có chuyện.…… Cũng đúng."

Đổng Thạc cũng không biết khi nói ra lời này, trong lòng mình đang có cảm xúc gì.

Lư Linh Vận là con gái của Lư Ki sao? Cô ấy thật sự không nhớ, hay thật sự không phải? Một đứa bé như thế nào, đã trải qua những gì, mới có thể khi nhắc đến mẹ ruột của mình, lại có thể như người ngoài cuộc; một người mẹ như thế nào, đã làm những gì, mới có thể khiến con gái ruột khi nhắc đến mình, lại dùng giọng điệu cứng rắn máy móc như vậy?

Những nghi vấn mà Đổng Thạc tưởng chừng đã giải quyết, lại nguyên vẹn như lúc ban đầu.

À phải rồi. Lư Linh Vận thoát khỏi chủ đề ban nãy:

"Trước đây anh nói về kỹ thuật viên đội hình sự đặc biệt ấy, bây giờ còn tính không? Hiện tại thi xong rồi, đúng lúc tôi rảnh rỗi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!