Đổng Thạc lại một lần nữa lang thang vô định trong sân vận động rộng lớn, đi tới đi lui, chẳng biết vận số hôm nay thế nào, anh lại nghe tiếng cãi vã dường như đang diễn ra ngay trên đường cái.
Thật trùng hợp, giọng nói này hơi quen thuộc: "Tôi không hiểu ý của cô lắm." Lư Linh Vận, lẽ ra cô phải đi xa cùng đồng đội rồi mà.
"Nghĩa trên mặt chữ đấy." Giọng nói xa lạ không mấy thân thiện này là ai? Đổng Thạc đi về phía vang lên âm thanh, từ ngã rẽ, không biết có phải bị ma dẫn lối hay không, anh lại thấy Tô Nguyện và cô gái tóc ngắn mang giày cao gót. Người nói chuyện, chính là cô gái tóc ngắn mặc vest mang giày cao gót, Đổng Thạc thấy rõ tên trên thẻ phóng viên của cô ta:
Chung Ngọc.
"Nghĩa trên mặt chữ?" Lư Linh Vận dựa vào tường chậm rãi đáp trả, như chất chứa lửa giận, lại như không để tâm đ ến đối phương.
"Tôi chỉ muốn hỏi, tiếp sức hôm nay, Tam Đại bị hủy thành tích, có phải trúng kế của bạn học Lư không? Có phải cô cố ý bị đập trúng rồi vấp ngã hay không?" Chung Ngọc nói một nửa, không đợi Lư Linh Vận phản ứng, đã bất ngờ vung quyền về phía Tô Nguyên đang cúi đầu ôm giấy. Tô Nguyện sợ hãi nhắm mắt lại, theo phản xạ lùi bước, suýt chút ngã xuống đất.
"Thấy không, đây mới là phản ứng bình thường." Chung Ngọc không hề có ý xin lỗi đồng nghiệp vì một quyền bất ngờ này, mà tiếp tục chất vấn Lư Linh Vận: "Khi thấy đồ vật bay tới, phản ứng bình thường của con người là nhắm mắt và né tránh theo tiềm thức, nhưng từ đoạn video mà chúng tôi quay được, lúc đó bạn học Lư mở to mắt." Chỉ vào vết thương trên trán của Lư Linh Vận: "Hơn nữa cô không hề chớp mắt, cũng không hề có ý định né tránh.
Cho nên, cô cố ý bị đập trúng, đúng không?"
"Còn nữa, giờ ăn trưa, có người thấy cô và đồng đội của cô ăn trưa cùng trọng tài trưởng điền kinh, trước khi thi đấu, vận động viên ăn cơm cùng trọng tài, chẳng lẽ không có chuyện mờ ám gì? Có phải cô lợi dụng mối quan hệ tốt với trọng tài trưởng, chắc chắn rằng trọng tài sẽ đặc biệt chú ý đến các cô, sẽ hủy thành tích của Tam Đại không? Nghe nói, đội của các cô năm nay thay hai người, hai người mới kém xa đội viên cũ, việc ba lần liên tiếp giành chức vô địch rất khó khăn, cho nên cô mới giở chiêu này, cố ý bị đập trúng, để đảm bảo đội mình giành được hạng nhất?"
"Huấn luyện viên Thẩm chỉ đến hỏi tôi có muốn vào đội tuyển tỉnh hay không thôi." Lư Linh Vận cau mày thở dài.
"Ồ? Vậy cô thừa nhận có mối quan hệ tốt với trọng tài trưởng đúng không?" Chung Ngọc nhếch khóe miệng.
"Không." Ánh mắt của Lư Linh Vận vô cùng điềm tĩnh, cứ như mọi lời khiêu khích của Chung Ngọc đều đánh vào bông: "Không nói tới tôi và huấn luyện viên Thẩm chỉ biết tên họ của nhau, kết quả khiếu nại căn bản không thể do một mình trọng tài trưởng quyết định."
"Cô nói tất cả những điều này là do tôi cố ý thiết kế để giành chức quán quân, tôi cố ý bị đập trúng, theo logic của cô, não tôi là siêu máy tính sao? Từ lúc gậy tiếp sức bay ra đến khi đập trúng tôi chỉ có không phẩy mấy giây? Tôi có thể vừa lao về đích, vừa tính toán phức tạp đến thế, xác định rằng bị đập trúng không gây chấn thương não, có thể về đích trước, còn đảm bảo khiếu nại thành công?"
"Về chuyện nhắm mắt hay né tránh, chính cô đã nói đó là phản ứng bình thường của con người, nhưng mỗi người mỗi khác, trong cái bình thường luôn có ngoại lệ, phải không? Nếu tôi thật sự là người sẵn sàng hy sinh đầu mình để giành ba lần vô địch, thì tôi còn từ chối lời mời vào đội tuyển tỉnh làm gì, ăn no rảnh rỗi, muốn ăn đập à?" Nói xong, cô quay lưng định đi, nhưng lại bị Chung Ngọc nắm lấy cổ tay.
"Hừ, ngụy biện, ngụy biện không được thì bỏ chạy sao? Chuyện do mình làm, vậy mà không dám thừa nhận? Nếu không dám thừa nhận, sao lại có can đảm làm? Bây giờ đã biết hối hận rồi à? Muốn lừa mình dối người để bù đắp? Dùng sai lầm để lấp sai lầm……"
"Cô đủ rồi đấy!" Đổng Thạc đứng nghe lén không chịu nổi nữa, anh bước nhanh đến giữa hai người, gạt bàn tay Chung Ngọc đang nắm cổ tay của Lư Linh Vận ra, lợi dụng ưu thế chiều cao từ trên cao nhìn xuống Chung Ngọc: "Cô nghĩ như vậy sao? Trong lòng cô, thể thao và quy định là thứ gì thế? Là thứ có thể tùy tiện lợi dụng, lừa dối sao? Mỗi vận động viên đều có tâm địa xấu xa? Mỗi sự cố và vi phạm đều được lên kế hoạch trước?
Mỗi kết quả và hình phạt của trọng tài đều có âm mưu đằng sau?"
Đổng Thạc xê dịch vị trí, vững vàng chắn Lư Linh Vận ở sau lưng: "Theo lời cô nói, thì hành vi ném gậy tiếp sức của Tam Đại, chẳng lẽ không phải cố ý? Trọng tài hủy thành tích, chẳng lẽ cũng không phải có âm mưu? Theo logic của cô, cây gậy bay ra, có phải vì trước đó Lư Linh Vận bôi dầu lên đó không? Việc cô ấy có thể về đích sau khi ngã có phải bởi vì vạch đích trên làn đường của cô ấy bị lõm không? Nếu thật sự như vậy, cô ấy cần gì phải tham gia đại hội thể thao tỉnh nhỏ bé này?
Từ lâu đã lên trời rồi."
"Nếu mọi người đều đầy mưu mô như cô nghĩ, thì đại hội thể dục thể thao cần gì đến trọng tài và quy định? Hữu nghị đệ nhất thi đấu đệ nhị từ đâu mà có? Ngay cả việc tổ chức đại hội thể dục thể thao cũng mất đi ý nghĩa vốn có, thế thì tồn tại làm gì? Là vì để những người như cô phát huy tài năng, hay để thuyết âm mưu tự do tung hoành?"
Chung Ngọc lùi lại vài bước bởi khí thế hùng hồn của Đổng Thạc, anh vẫn tiếp tục: "Gậy tiếp sức bị ném ra là sự thật, khiến đối thủ bị thương cũng là sự thật, đây đều là sự thật không thể chối cãi, bất kể xét từ góc độ nào, quy định của đại hội thể thao tỉnh ghi rõ ràng, đây là phạm quy, cần phải hủy thành tích."
"Trọng tài đưa ra quyết định dựa theo quy định, vận động viên đối mặt với mọi thành tích bằng bản tâm, đó mới là tinh thần thể dục thể thao, đó mới là điều mà cô nên viết trong bài báo của cô, chứ không phải bịa đặt để tăng lượt đọc, vì lợi ích cá nhân mà làm tổn thương những vận động viên đã cực khổ luyện tâm vì ngày thi đấu hôm nay."
"Nếu muốn chơi chiêu trò, nếu muốn viết thuyết âm mưu, thì đi viết tiểu thuyết đi, truyền thông báo chí không cần loại người như cô." Nói xong, anh hừ một tiếng, kéo Lư Linh Vận quay đầu bỏ đi, đi thẳng vào một căn phòng nào đó, rồi đóng sầm cửa lại.
"……" Lư Linh Vận nhìn cổ tay bị nắm đến đỏ bừng của mình, sau đó nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của Đổng Thạc.
Sau khi trút giận xong, Đổng Thạc ngẩn ngơ nhìn quanh căn phòng trông giống phòng dụng cụ này, tai bỗng đỏ bừng lên.
Lư Linh Vận chú ý đến biểu cảm đó của anh, nhưng cô không nói gì, chỉ lẳng lặng chờ.
"Ăn kẹo không?"
"Hả?" Lư Linh Vận tưởng mình nghe nhầm.
"Kẹo cà phê, ngon lắm." Đổng Thạc nói, lấy từ túi ra một viên kẹo cứng bọc trong giấy màu nâu, lắc lắc trong tay, sau đó không đợi Lư Linh Vận trả lời, anh ném cho cô.
Vô số viên kẹp tạo thành một đường parabol……
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!