Chương 26: Chất độc không tên

Thời gian thấm thoát đến giữa tháng tám, hôm nay là ngày thi đấu thứ năm của đại hội thể thao tỉnh, cũng là ngày cuối cùng của các môn điền kinh.

Đổng Thạc theo đúng lời hẹn với em gái, xin nghỉ nửa ngày, vừa xử lý xong công việc buổi sáng liền lái xe đến sân vận động tỉnh, vừa kịp đến vào giờ nghỉ trưa.

Đổ xe xong rồi đi bộ đến khu vực nghỉ ngơi của vận động viên, từ xa Đổng Thạc đã thấy Đổng Sương huơ huơ giấy thông hành, sau đó dùng tay làm động tác bắt loa ý bảo bảo vệ cho anh vào rồi.

"Không tệ lắm, cuối cùng cũng không đến muộn."

Vừa kéo anh trai vào trong, Đổng Sương vừa vỗ cánh tay anh trêu chọc.

"Đã hứa với em, anh đã bao giờ thất hứa chưa?" Đổng Thạc không chút hổ thẹn đáp.

"A, nếu anh hỏi, anh đã bao giờ thực hiện lời hứa với em chưa, có khi em có thể trả lời đấy." Đổng Sương không chút do dự vạch trần.

"Ồ, đây là Chuyển Tiếp à."

Đổng Thạc giả điếc trước lời câu nói như trách móc của em gái, tiện tay chỉ vào một cái logo để chuyển chủ đề:

"Nghe nói đàn chị Lư của em làm việc ở Chuyển Tiếp phải không?"

Trước cách chuyển chủ đề gà mờ của anh trai, Đổng Sương khinh thường lườm một cái, nhưng vẫn thành thành thật thật không thẹn với linh hồn nhiều chuyện trong lòng, tiếp lời anh: "Đúng vậy.

Chuyển Tiếp là công ty thể thao mạo hiểm liên tỉnh thậm chí toàn quốc mà, các cuộc thi lớn như đại hội thể thao tỉnh thường sẽ được tài trợ. Nghe nói tuyến đường việt dã năm nay cũng do bọn họ thiết kế, chị Lư hình như cũng có tham gia.

Tuy rằng chị ấy luôn nói mình là nhân viên bình thường, nhưng em luôn cảm thấy chị ấy phải có chức vụ khá cao.

"Đâu chỉ là cao? Có khi còn có quan hệ họ hàng với tổng giám đốc ấy chứ. Đổng Thạc lẩm bẩm trong lòng."Nhưng mà, anh à.

"Đổng Sương đột nhiên cười ranh mãnh, dùng vai đẩy nhẹ Đổng Thạc:"Gần đây anh làm sao thế? Lúc nào cũng trái một câu phải một câu vòng vo hỏi chuyện của chị Lư?

Chẳng lẽ anh để ý chị ấy hả?

"Đổng Thạc vấp phải một hòn đá không biết vì sao lại xuất hiện giữa đường, suýt ngã sấp mặt."Ha ha ha ha, phải thì nói phải, cần gì phải thành kính cúi đầu lạy như thế. Em thấy chị Lư rất tốt mà, tuy tuổi hơi chênh lệch với anh, nhưng tính cách già dặn của chị ấy hoàn toàn có thể bù đắp cho khoảng cách tuổi tác.

Nếu anh thích thật, nói cho em biết, em giúp anh……Chiều nay thi tiếp sức, em lượn qua lượn lại ở đây, không sao à?

"Đổng Thạc liếc qua, không khách khí ngắt lời:"Anh không muốn chạy xa đến đây, chỉ để thấy em kéo cả đội thụt lùi.Hứ, anh nói vậy mà nghe được sao.

Em chẳng phải sợ anh lạc đường, vừa ăn xong bữa trưa khó ăn dành cho vận động viện thì đã phi nhanh đến đây sao? Các chị còn đang từ từ thưởng thức ở nhà hàng kia kìa. Hơn nữa, gì mà kéo lùi?

Mặc dù em là người chạy tiếp sức 100m chậm nhất trong bốn người, nhưng em nhỏ tuổi nhất, mới vào đội chưa được một năm mà, đây còn là lần đầu tiên em tham gia đại hội thể thao tỉnh, dù lần này không được thì sau này vẫn còn nhiều cơ hội.

Hơn nữa, huấn luyện viên cũng nói rồi, em không cần áp lực, chạy tốt lượt ba theo tốc độ của mình là được, chỉ cần không tụt lại một trăm mét, lượt bốn của chị Lư có thể kéo lên được.Chỉ có chí khí thế này thôi?

Tụt lại rồi để người khác kéo lên?

"Đổng Thạc hơi cạn lời:"Tiếp sức 4×100, chỉ cần không tụt lại một trăm mét là có thể kéo lên được, chị Lư của em biết dịch chuyển tức thời hả?Ai biết được, có khi chị ấy thực sự biết đấy.

"Đổng Sương nhún vai. Ừm, dù sao cũng là người ấy, nói không chừng có thể thật. Với câu nói này của em gái, hiếm khi Đổng Thạc đồng tình."Đúng rồi, anh.

"Cô ấy ghé vào tai Đổng Thạc:"Em nói anh nghe chuyện này, có khi chị Lư là đồng hương của chúng ta đấy, người Sơn Châu, người Sơn Châu á, em còn tưởng chị ấy là người gốc Kinh Châu cơ.Đồng hương?

"Đổng Thạc nheo mắt lại."Mấy ngày nay thi đấu, bọn em ở cùng một ký túc xá, sáng nay em chưa tỉnh ngủ, đầu óc ngơ ngơ buột miệng nói tiếng địa phương, em quên mình nói gì rồi, nhưng hình như là hỏi câu gì đấy hay là nhờ người lấy đồ dùm, thế mà chị Lư lại hiểu!Sau đó em hỏi quê chị ấy ở đâu, chị ấy nói mình là người tỉnh này, có thể hiểu tiếng địa phương của em, bởi vì hay làm thêm nên gặp nhiều người nhiều vùng miền, tự nhiên học được chút ít, nhưng em nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy chị ấy lừa em.

Tự học chút tiếng địa phương, sẽ là kiểu người khác nói từng từ từng câu thì mới hiểu đại khái; còn như sáng nay, người nói mơ màng, líu lưỡi, chị ấy cũng chưa tỉnh ngủ, thế mà vẫn hiểu ngay, không phải tiếng mẹ đẻ thì là gì?

"Lư Linh Vận là đồng hương với mình. Đổng Thạc sờ cằm. Vậy thì……"Nhưng mà nói cũng lạ, ở chỗ chúng ta, như hai anh em mình nói tiếng phổ thông phân biệt rõ n, l, f, h, thì đã được coi là có khiếu ngôn ngữ. Giống như chị Lư nói chuyện không kìm được mà uốn lưỡi cuối vần (*), em chưa thấy bao giờ.

Anh, anh nói xem tiếng phổ thông của chị ấy không nhận ra xuất xứ, có phải để che giấu điều gì đó không? Chị ấy là đồng hương của chúng ta, nhưng vì lý do nào đó mà cần phải che giấu thân phận, như đặc công bí mật chẳng hạn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!