"Sáng hôm sau tỉnh dậy, em không còn chị nữa. Ông ta bắt em nhớ kỹ, em không có chị, chị của em chưa từng được sinh ra."
Mười phút sau, Trâu Tường Bình lại ngồi xuống vị trí cũ, lại gọi một ly nước xoài và một bát dương chi cam lộ. Chỉ có điều, lần này người ngồi đối diện cậu cũng gọi món, nhưng người đó không phải Lư Linh Vận.
"Vừa rồi xảy ra chuyện gì sao? Trông em không vui lắm. Cô ấy là chị của em à?" Đổng Thạc hỏi.
Trâu Tường Bình không trả lời, mà bước nhanh đến thùng rác, không ngại bẩn nhặt chai nước suối mà Bành Toa vứt, đặt lên bàn: "Anh Đổng, em có thể nhờ anh một việc được không?" Không biết từ đâu lấy ra một sợi tóc, đặt bên cạnh chai nước.
"Giám định quan hệ huyết thống?" Nhìn điệu bộ này, Đổng Thạc lập tức hiểu ý của cậu.
Trâu Tường Bình "dạ" một tiếng: "Em nói chuyện với chị ấy rồi, tuổi tác không khớp. Chị ấy không nhớ nhiều chuyện hồi nhỏ, những gì nhớ thì lại không khớp. Hơn nữa……" Cậu ngẩng đầu nhìn Đổng Thạc: "Người nước ngoài vừa rồi, anh có thấy không?"
Đổng Thạc gật đầu.
"Đó là chị họ lớn lên ở nước ngoài của chị ấy, con lai Trung Anh. Chị ấy mồ côi, được ông ngoại nuôi lớn, nhưng có một người cậu di cư. Chị ấy nói, năm ấy chị ấy rời khỏi cô nhi viện tự lập là vì con gái của cậu chị ấy đến Trung Quốc định cư. Chị ấy đến nương nhờ chị họ, làm việc ở công ty do chị họ và người khác cùng đầu tư. Nhưng em…… bất kể cha ruột hay mẹ ruột của em, bọn họ đều là con một. Em làm gì có cậu hay chị họ? Cho nên, chị ấy nói, có lẽ bọn em không phải chị em."
Tuy rằng miệng kết luận như thế, nhưng khuôn mặt của Trâu Tường Bình lại là vẻ không cam lòng.
"Cho nên, em muốn anh kiểm tra quan hệ huyết thống giữa bọn họ?" Đổng Thạc hỏi: "Em đã có tóc của cô ấy, tại sao không trực tiếp giám định quan hệ của em và cô ấy."
"Bởi vì……" Chàng trai cắn môi: "Em sợ."
Sợ. Đổng Thạc nghĩ đến điều gì đó.
"Em muốn tìm chị ấy, nhưng lại…… sợ, sợ chị ấy không chấp nhận em, thậm chí cũng sợ chị ấy chấp nhận em, em không biết phải đối mặt với chị ấy thế nào. Em không dám chọc thủng lớp…… giấy kiếng kia." Cậu đặt hai tay lên bàn, vô cùng nghiêm túc nhìn Đổng Thạc: "Anh Đổng, anh có thể giúp em không? Nếu như bọn họ là chị em họ, em cũng có thể…… chết tâm. Nếu không phải, em cũng…… ít nhất có thể…… có thể tiếp tục phân vân."
Đổng Thạc thở dài: "Dù anh là cảnh sát, nhưng cũng không thể lạm dụng chức quyền, lãng phí cảnh lực……" Bị ánh mắt tội nghiệp của Trâu Tường Bình gây khó xử, nói được một nửa thì anh đổi lời: "Được rồi, anh sẽ giúp em tìm trung tâm giám định tư pháp. Nhưng em phải kể cho anh biết về chuyện của chị em, gia đình trước đây của em, anh tự cho rằng mình rõ ràng, nhưng dẫu là từ miệng của cha mẹ ruột và ông nội em, hay từ sổ hộ khẩu, cũng chưa từng nghe nói em có một người chị.
Chuyện này rốt cuộc là sao?"
Câu hỏi vừa thốt ra, ánh mắt của Trâu Tường Bình trở nên lảng tránh.
"Cô ấy tên gì? Tại sao trưởng bối nhà em chưa bao giờ nhắc đến cô ấy?" Đổng Thạc không từ bỏ việc dò hỏi.
"Chị ấy…… không có tên."
Đổng Thạc tưởng mình nghe nhầm.
Nhưng anh thật sự không nghe nhầm, "Họ chưa bao giờ gọi tên của chị ấy." Trâu Tường Bình lại nói: "Chị ấy cũng không có hộ tịch, bởi vì họ chưa từng nghĩ đến việc cho chị ấy đi học. Ở nơi rừng sâu núi thẳm ấy, nếu người lớn không tự đến đồn công an làm thủ tục, sẽ không có ai quan tâm đ ến có hộ tịch hay không." Trâu Tường Bình nắm chặt tay, nói: "Bọn họ gọi chị ấy, luôn là một tiếng "ê", em cũng…… chỉ gọi chị ấy là "chị"."
Đổng Thạc không biết phải nói gì.
"Chuyện gia đình em, anh cũng biết mà, cha em là một tên khốn nạn, mẹ em giết tên khốn ấy nhưng không thành công, sau khi tên khốn đó được chữa khỏi thì đã giết người, cuối cùng, vào năm em lên tám, một người vào bệnh viện tâm thần, một người vào tù, còn em thì vào cô nhi viện. Nhưng trước đó, có một năm, đã xảy ra một chuyện. Đó là trận tuyết đầu mùa năm 2008, bọn họ……" Hai tay của Trâu Tường Bình run lên bần bật.
Hít một hơi thật sâu, hơi ổn định lại cảm xúc: "Trong lòng em, chị là một người rất lợi hại. Thời trẻ ông nội ra ngoài làm thuê buôn bán kiếm được không ít tiền, nên tên khốn đó cũng xem như nửa người thành phố, nếu không phải do ông ta tiêu xài đến mức táng gia bại sản, ông nội và ông ta sẽ không trở lại vùng núi. Ông ta không chịu làm nông, cũng chẳng chịu làm gì, chỉ biết ăn chơi với đám bạn xấu. Mọi người ngoài mặt xem ông ta là bạn bè, nhưng thực tế trong lòng đều xem thường ông ta.
Bởi vì, từ khi em có nhận thức, công việc nặng nhọc và khó khăn nhất trong nhà, đều do chị em làm……"
Cậu cắn môi: "Chị ấy chỉ lớn hơn em bốn tuổi."
"Ông nội thương chị, sẽ đi giúp chị, nhưng dù sao ông cũng đã già, ngày xưa làm thuê nên đau lưng, không làm được việc nặng. Mẹ em lại nói bởi vì sinh em, ảnh hưởng cơ thể, đau lưng, chân khập khiễng, không thể xuống ruộng, chỉ có thể ở nhà nuôi lợn nuôi gà. Sau này em mới biết…… sinh em làm hỏng cơ thể là bịa chuyện." Trâu Tường Bình hít sâu một hơi, nói tiếp: "May mà nhà chỉ làm nông để nuôi sống năm miệng ăn, không cầu thêm gì khác, hàng xóm biết tình hình nhà em nên cũng phụ giúp một tay."
"Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, chị em, một cô bé mới bảy tám tuổi, đã gánh vác công việc mà mấy người đàn ông trong nhà mới làm nổi. Nhưng em chưa từng thấy chị khóc hay làm ầm ĩ, cũng chưa từng thấy chị lười biếng hay làm hỏng việc. Đám bạn khốn nạn của tên khốn kia thường nói, nuôi chị em còn hơn nuôi ba bốn đứa con trai. Sau đó, ông ta say khướt đáp, "Có ích gì, tuy rằng muốn lồi không có lồi, muốn lõm không có lõm, trông giống con trai, nhưng bên dưới không có gì cả!" "
"Dù chị làm gì, ông ta cũng chẳng bao giờ hài lòng, luôn chỉ vào mặt chị rồi quát, ném đồ vào người chị. Nhưng chị chưa bao giờ kêu ca cũng không tránh né, chịu thương chịu khó chịu đựng tất cả. Dù vậy, ông ta vẫn không hài lòng."
Cậu nhìn Đổng Thạc: "Có lẽ bởi vì em là con trai." Trâu Tường Bình nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Khi đó, ông ta đối với em không tệ lắm, cho em thứ tốt nhất trong nhà, khi đó em còn tưởng ông ta là một người cha tốt, em……"
"Ông ta luôn cãi nhau với mẹ, ông ta mắng mẹ bằng những lời lẽ rất bẩn thỉu, nhưng hình như mẹ là người có học thức, luôn nói chuyện có đạo lý. Vì vậy, hồi đó trong thôn có nhiều người nói, thật ra mẹ là con dâu mà ông nội mua từ bọn buôn người, mẹ vốn là dân thành phố."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!