Chương 21: (Vô Đề)

Ngày 25 tháng 7, 11 giờ 19 phút.

Lư Linh Vận rời mắt khỏi đồng hồ, nắm tay trái hơi mơ hồ đau đớn, sau khi xác nhận không có máu cũng không có lỗ trên tay, cô hít một hơi sâu rồi lấy điện thoại gọi cho Đổng Thạc.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối: "Linh Vận? Có chuyện gì sao?"

"Không có…… không phải." Dù đã qua một hai tuần, nhưng Lư Linh Vận vẫn chưa quen với cách gọi này: "Tôi muốn hỏi anh một chuyện, nếu bây giờ anh có thời gian."

Đầu dây bên kia im lặng chốc lát, như thể đang cân nhắc xem "có thời gian hay không".

"Ừm, nói đi."

"Trước đây trên đường đến đại học Y với tôi, ba mẹ con mà anh đã gặp, anh có phương thức liên lạc với bọn họ không?"

"Có, sao thế?"

"Tôi……" Giọng của Lư Linh Vận hơi ngập ngừng: "Trước đây tôi từng gặp nam sinh đó, cậu ta đột ngột chặn đường tôi và gọi tôi là "chị". Chuyện của tôi, chắc anh cũng biết, tôi là trẻ mồ côi, ngoài ông ngoại ra thì tôi không có ký ức về những người thân khác, cho nên…… Tôi đã suy nghĩ rất lâu, trước đây hỏi anh về chuyện của nam sinh đó cũng vì lý do này, nghĩ tới nghĩ lui, tôi cảm thấy……"

"Được, tôi hiểu rồi. Tôi chỉ có số của bà Trâu, lát nữa sẽ gửi qua WeChat cho cô." Anh bổ sung thêm: "À, có một chuyện cô nên biết, hai đứa bé đó cũng là trẻ mồ côi, được vợ chồng họ Trâu nhận nuôi, không có quan hệ máu mủ."

"Cảm ơn."

"Không có gì. Còn nữa, nghi phạm trong vụ án xe trực tuyến đã được xác định, tên là Vương Thắng, là con trai duy nhất của ông chủ giải trí Thắng Quần, khuôn mặt giống hệt bản phác họa mà cô Lưu chọn, cô cẩn thận chút nhé."

"…… Ừ."

Tút tút, điện thoại ngắt máy.

Đổng Thạc nhanh chóng gửi số điện thoại của bà Trâu, Lư Linh Vận không chần chừ mà gọi ngay. Chỉ là lúc này, chuông reo rất lâu mới có người bắt máy.

"Alo, xin chào?" Là giọng của bà Trâu.

"Xin chào, cho hỏi dì là mẹ của Trâu Tường Bình đúng không ạ?"

"Đúng rồi, cô là……?"

"Tôi là Lư Linh Vận, có được số điện thoại của dì thông qua cảnh sát Đổng Thạc. Chúng ta đã từng gặp mặt cách đây hai ba tuần tại quán lẩu Haidilao trong trung tâm thương mại, Trâu Tường Bình đột nhiên chặn tôi lại vì nghĩ tôi là chị của cậu ấy."

"…… À, tôi nhớ rồi. Vậy cô tìm Tường Bình……? Thằng bé này trước đây được chị chăm sóc, tình cảm đối với chị rất sâu đậm, vì thế không chịu tin chị của nó đã……"

"Tôi cũng là trẻ mồ côi." Nhận thấy chữ "chết" sắp thốt ra, Lư Linh Vận ngắt lời bà ấy: "Tôi…… không giấu gì dì, tôi không có ký ức lúc bé, chỉ nghe các thầy cô ở cô nhi viện nói gia đình tôi gặp chuyện…… Tôi…… Tôi thường mơ thấy những thứ như hồi ức, nhưng không chắc lắm. Tôi…… hình như…… thật sự có một đứa em trai. Vì vậy……"

Dừng một chút: "Tôi biết điều này nghe có vẻ hoang đường, yêu cầu của tôi có thể sẽ khiến dì cảm thấy phiền, nhưng mà…… không biết dì có sẵn lòng dẫn Trâu Tường Bình và Trâu Nhụy gặp tôi một lần không? Tôi chỉ muốn…… nghe câu chuyện của mọi người, cũng như để xóa bỏ vọng tưởng của tôi."

Bà Trâu như muốn nói gì đó.

"Sẽ không tốn nhiều thời gian của dì đâu!" Lư Linh Vận vội nói tiếp: "Cũng sẽ không…… Tôi đã trưởng thành, hoàn toàn độc lập về kinh tế, dì đừng lo lắng…… tôi……"

Đợi một lát, thấy đối phương hình như có vẻ đồng ý, cô mới tiếp tục nói: "Dì có biết nhà hàng Hồ Nam "Cố Tương" trong trung tâm thương mại không? Đúng lúc đó là nơi tôi làm việc, trưa nay tôi ở đó, dì có thể dẫn Trâu Tường Bình và Trâu Nhụy đến đó không, xem như giải quyết bữa trưa luôn? Dì đừng lo lắng, sẽ không tốn tiền của dì, tôi…… không phải kẻ lừa đảo cũng không phải quảng cáo. Tôi nói với ông chủ một tiếng, giữ cho dì một phòng riêng, chi phí sẽ do tôi lo.

Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn……"

"Được rồi." Đối phương ngắt lời cô: "Tôi thấy hôm đó cô mặc đồ thể thao, chắc cũng chỉ là sinh viên đúng không? Cô làm thêm kiếm được bao nhiêu? Tôi dẫn con mình đi ăn cơm, mà lại để một sinh viên như cô bao sao? Tôi cũng là trẻ mồ côi, tôi hiểu tâm trạng muốn tìm gia đình, tìm người thân của cô. Đúng lúc hôm nay chúng tôi ở khách sạn không có kế hoạch gì, cô xem lúc nào phù hợp, tôi sẽ nói với hai đứa nhỏ, rồi dẫn chúng qua đó."

Bà ấy nói tiếp: "Cô thông qua cảnh sát Đổng tìm được chúng tôi, thế thì chắc cảnh sát Đổng đã nói cho cô biết chuyện về Tường Bình rồi đúng không? Tôi thấy chị của nó thật sự là một khúc mắc lớn trong lòng nó, đúng lúc hai người gặp mặt nói chuyện, xem có phải nhận nhầm hay không. Nếu là thật, mọi người đều vui vẻ; nếu là nhận nhầm, dù sao sau này cũng học ở đại học thành phố, có thêm một người quen cũng là chuyện tốt mà."

Vương Thắng vào nhà vệ sinh khoảng 12 giờ 30 phút, nếu cả nhà bọn họ rời khỏi khách sạn trước 12 giờ, khả năng tình cờ gặp sẽ không cao. Từ khách sạn đến trung tâm thương mại, đi xe mất ít nhất hai mươi phút, nhiều thì một tiếng, huống chi là giờ cao điểm nghỉ trưa ăn trưa, như vậy……

"Vậy…… dì xem, hẹn lúc 12 giờ rưỡi được không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!