Khoảng hai ngày kể từ ngày thẩm vấn cô Lưu, vụ án xe trực tuyến dường như có bước tiến lớn. Nhưng trong hai ngày qua, Đổng Thạc chưa từng xuất hiện trước mặt Lư Linh Vận, cô cũng không có cơ hội biết thêm tin tức về tiến triển của vụ án, những gì cô biết cũng không hơn gì so với những gì đã được tiết lộ trên mạng.
Thấy vận hội đại học cấp tỉnh sắp đến, ngoài những cảnh sát mặc thường phục nếu không quan sát kỹ sẽ không nhận ra, thì cuộc sống của cả Lư Linh Vận và Đổng Sương dường như đã trở lại quỹ đạo bình thường.
"Đàn chị Uông." Lư Linh Vận cầm tấm bìa cứng đã vẽ và gấp xong, gõ cửa văn phòng của Uông Hiểu Thục.
"Ồ, Linh Vận." Uông Hiểu Thục ngẩng đầu lên khỏi màn hình máy tính, nhìn thấy thứ trong tay Lư Linh Vận: "Xong rồi à?"
"Ừm." Lư Linh Vận gật đầu, đặt thứ đó lên bàn bên cạnh chồng giấy gấp: "Của Phương Du cũng ở đây. Chắc bọn em nộp muộn nhất rồi, xin lỗi, vẽ vời gì đó, em……"
"Không sao không sao, bây giờ vẫn còn sớm so với sinh nhật của giáo sư mà, không vội." Nói rồi, Uông Hiểu Thục tắt máy tính, đứng dậy bước tới chỗ giấy gấp.
"Đàn chị định ghép bây giờ sao? Em làm cùng nhé."
"Không cần không cần." Uông Hiểu Thục cười: "Chỉ là trò vặt xếp giấy thôi, các bộ phận các em đã làm xong rồi, giờ chị chỉ cần dùng keo dán lại là xong, không cần hai người làm đâu." Miệng thì nói như vậy, nhưng người lại dịch sang một bên, chừa một chỗ bên cạnh bàn cho Lư Linh Vận.
Lư Linh Vận bước đến đó, bắt tay vào làm. Trong lúc giúp đỡ, ánh mắt của cô vô tình nhìn thấy một góc bảng biểu ở góc bàn, trông có vẻ là danh sách nghiên cứu sinh do giáo sư Viên hướng dẫn.
"Sao vậy?" Uông Hiểu Thục chú ý đến ánh mắt của Lư Linh Vận.
"À……" Lư Linh Vận ngập ngừng một chút: "Không có gì, chỉ là trước đây em nghe nói tổng giám đốc của giải trí Thắng Quần có con trai học cao học dưới sự hướng dẫn của giáo sư Viên, sao danh sách này không có ai họ Vương nhỉ. Chắc là em nhớ nhầm rồi."
"Ha," Động tác của Uông Hiểu Thục dừng lại, bật cười một tiếng: "Em nói Vương Thắng à?" Khi nói ra cái tên này, trong mắt cô ấy không giấu được vẻ chê bai và ghét bỏ.
"Hình như là cái tên này." Lư Linh Vận nói.
"Cậu ấm nhà giám đốc Vương của Thắng Quần, ngoài anh ta ra thì còn ai nữa?" Vương Hiểu Thục nói bằng giọng điệu là lạ.
"Đàn chị quen anh ta sao?"
"Đâu chỉ quen biết?" Uông Hiểu Thục nhướng mày, hoàn toàn không còn hứng thú gấp giấy nữa, cô ấy ngồi thẳng xuống bàn: "Em nghe chuyện anh ta học nghiên cứu sinh dưới sự hướng dẫn của giáo sư từ mẹ của anh ta — người nóng lòng muốn cả thế giới biết đến đứa con trai cưng của bà ta phải không?"
Lư Linh Vận gật đầu.
"Có phải mẹ anh còn nói rằng con trai bà ta có bạn gái cũng là nghiên cứu sinh của giáo sư không?"
Lư Linh Vận dự cảm được một drama lớn, ngoài mặt tỏ vẻ do dự gật đầu, trong lòng đã sẵn sàng chuẩn bị lắng nghe.
"Cái người được bà ta gọi là bạn gái của con trai bà ta," Khóe miệng của Uông Hiểu Thục giật một cái: "Chính là chị."
Tuy rằng đều trong dự đoán của Lư Linh Vận, nhưng cô vẫn phối hợp tỏ ra ngạc nhiên.
"Nhưng chị nói trước, chị và Vương Mập, chẳng có chút quan hệ nào! Chị ghét anh ta chết đi được, bạn gái? Ha ha."
Lư Linh Vận, với tư cách là quần chúng hóng hớt dày công tu dưỡng, không chen ngang.
"Chị và anh ta là bạn học cấp ba." Quả nhiên, Uông Hiểu Thục sốt sắng kể tiếp: "Cha mẹ anh ta có tiền, thành tích cũng không tệ, ngoài trừ vừa ngốc vừa khờ, mở miệng là cha ngậm miệng là mẹ, còn mặt thì giống," Dừng lại một chút để tìm từ: " "Bí ngô", thì không có vấn đề gì khác. Ấn tượng của chị đối với anh ta không tệ, vì vậy anh ta là một trong số ít bạn học mà chị vẫn giữ liên lạc sau khi tốt nghiệp."
"Nhưng ấn tượng "không tệ" đó không kéo dài được bao lâu. Lúc trước, gửi lời chúc vào các dịp lễ lớn nhỏ, like và comment một chút trong vòng bạn bè, nghỉ hè gặp mặt tặng vài món quà nhỏ, chị cũng không để ý lắm, bạn học mà, miễn cưỡng có thể xem là bạn thân nam, lại cùng chuyên ngành, cũng bình thường thôi. Nhưng sau đó chị mới biết, cái tên đó, ôi ——" Cô ấy bày ra biểu cảm "em hiểu rồi đó".
"Sau khi tốt nghiệp đại học, không biết bị người mẹ Tây Vương Mẫu kia dạy dỗ thế nào, anh ta lao đầu vào con đường thi lên cao học (*), hoàn toàn không nghĩ đến việc tìm kiếm việc làm. Người như anh ta, tuy nói anh ta tự ti, nhưng cũng có lúc anh ta tự tin đến mức không ai sánh kịp, cứ như anh ta nghĩ chỉ cần anh ta thích chị thì chị cũng sẽ thích anh ta ấy.
Thi lên cao học, anh ta ảo tưởng năng lực đăng ký vào một trường mà anh ta chẳng thể nào đậu được, kết quả, không có gì ngạc nhiên, thi trượt."
(*) Cao học hay chương trình học thạc sĩ là bậc học sau đại học, nhằm đào tạo nâng cao học thuật và chuyên môn trong lĩnh vực nghiên cứu cụ thể.
"Sau khi thi trượt, anh ta cũng không hề nghĩ lại xem con đường mình muốn đi có đúng hay không, mà lại dành cả một năm để ôn thi lại, nghe nói cả năm đó anh ta ở nhà, thậm chí không rửa được một cái bát, chỉ lo ôn thi. Kết quả, thi viết thì qua được, nhưng phỏng vấn thì không. Đây là lần thứ hai rồi, người bình thường cũng nên đổi con đường khác chứ, đúng không? Nhưng anh ta thì không, lại tiếp tục ở nhà ôn thi cả năm, đăng ký vào Nhất Đại.
Khi đó, chị nhớ là khoảng bốn, hoặc năm, sáu năm trước ấy, khi chị đang học năm hai cao học, thầy phỏng vấn đưa chị đi cùng, cho nên chị có cơ hội chứng kiến cuộc hỏi đáp kinh điển đó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!