Chương 18: (Vô Đề)

Hai mươi phút sau, nhìn hai que thử với kết quả âm tính, Đổng Thạc thở phào nhẹ nhõm. Đổng Sương vẫn không biết nguyên do, trong khi Lư Linh Vận lại bày ra vẻ mặt "Tôi đã nói là không sao mà anh cứ không tin".

"Lát nữa vẫn nên cùng tôi đến bệnh viện, trong vài tháng tới, mỗi tháng kiểm tra một lần, không toàn hoàn loại trừ khả năng này, tôi không yên tâm." Anh nói.

Lư Linh Vận nhìn ngón áp út đang bóp miếng bông của mình, trong lòng thở dài.

"Sao vậy?" Đổng Thạc nhạy cảm nhận ra phản ứng của cô: "Cô đừng quá áp lực, chuyện này……"

"Không phải, tôi không lo lắng về việc có nhiễm bệnh hay không, chẳng qua tôi cảm thấy," Cô tháo miếng bông, ném vào thùng rác bên cạnh: "Thế này thật lãng phí máu, máu của tôi quý lắm." Đây là sự thật không thể chối cãi.

"……" Đổng Sương vốn tích lũy một bụng nghi vấn đang định bắ n ra liên hoàn, thế mà lại bị câu nói của Lư Linh Vận làm quên hết, nên chỉ đành tiếp tục ở một bên nhìn cuộc trò chuyện kỳ lạ của anh mình và Lư Linh Vận.

"Cô đã biết từ trước?" Đổng Thạc hỏi.

"Hả?" Lư Linh Vận không hiểu.

Đổng Thạc đặt hai tay lên đầu gối, nhích đến gần Lư Linh Vận đang ngồi trên băng ghế: "Cô biết cô ta có lý do khác khi bước vào con đường ấy, cho nên mới cố ý k1ch thích cô ta."

Vị cảnh sát họ Đổng này đúng là tận dụng triệt để những lời văn vở.

Đổng Thạc vốn nghĩ rằng cô sẽ phủ nhận không chút do dự, nào ngờ cô lại tỏ ra ngây thơ chớp mắt, đáp lại một cách thản nhiên: "Đúng vậy, thì sao?"

Khóe mắt của Đổng Thạc giật giật.

Nhìn Lư Linh Vận trước mắt, lớp trang điểm lòe loẹt đã được tẩy sạch, áo khoác da đã được tháo xuống, cúc áo cũng được cài lại ngay ngắn chỉnh tề, không hiểu sao, Đổng Thạc lại cảm thấy rằng, Lư Linh Vận hiện tại mới là người đang diễn, miệng đầy lời dối trá. Hình ảnh không chỉnh tề, hùng hổ dọa người của cô trong phòng thẩm vấn, so với cô bây giờ — vẻ ngoài nghiêm túc nhưng thực tế lại luôn đùa cợt lừa gạt, đẩy mọi người mọi thứ ra khỏi thế giới của mình, lại trở nên chân thật hơn nhiều.

Vậy, trong hai hình ảnh này, rốt cuộc cái nào mới là Lư Linh Vận thật sự? Lúc nãy, những lời trong phòng thẩm vấn, liệu có ẩn chứa chút nào đó tiếng lòng thật sự của cô không? Những tiếng lòng mãi mãi không thể nói ra trong tình huống bình thường?

Trong lúc Đổng Thạc đang suy nghĩ lung tung, Lư Linh Vận lại lên tiếng: "Kịch bản."

"Gì cơ?" Đổng Thạc bừng tỉnh.

"Kịch bản." Vẻ mặt của Lư Linh Vận rất nghiêm túc: "Anh đã từng nghe chưa?"

"Kịch bản gì?"

"Người ta nói rằng, tất cả mọi thứ xảy ra trên đời đều được định sẵn, mà thứ ghi lại, từ những điều nhỏ nhặt trong cuộc đời mỗi người, đến những biến đổi lịch sử của xã hội, chính là "kịch bản"."

"Ý chị là…… số phận? Lịch sử? Hay là, cuộc đời là một vở kịch, mỗi người chúng ta đều là diễn viên, tất cả những gì chúng ta làm đều tuân theo kịch bản được viết sẵn. Hoặc là, chúng ta đều là nhân vật trong tiểu thuyết, trên chúng ta có "tác giả", đấng sáng thế?" Đổng Sương — người đã nhịn nãy giờ, lên tiếng, chỉ là cô ấy không biết tại sao hai người lại đột nhiên rẽ sang chủ đề huyền học.

"Đều được, hiểu sao cũng được." Lư Linh Vận gật đầu.

"Thì sao?" Đổng Thạc suy đoán ý của Lư Linh Vận.

"Kịch bản là có thật. Còn tôi," Khóe miệng của Lư Linh Vận khẽ nhếch lên cùng ánh mắt như có thể xuyên thấu mọi thứ, khoảnh khắc này, trông cô hơi đáng sợ: "Có thể nhìn thấy."

Dứt lời, cô đưa tay chỉ l3n đỉnh đầu Đổng Thạc: "Ngay trên đỉnh đầu của mỗi người, một quyển sổ màu đen cỡ lòng bàn tay, chữ viết bằng bút chì màu bạc, trang đang mở ra chính là kịch bản của ngày hôm nay." Cô làm động tác lật trang sách.

"A ——" Trong nháy mắt, Đổng Sương suýt chút nghĩ rằng mình nghe được tiếng lật trang giấy.

Mặc dù biết rõ Lư Linh Vận đang hù dọa, nhưng Đổng Thạc vẫn không kìm được mà nổi da gà, khó khăn lắm anh mới giữ vững được hình tượng "trụ cột không tin quỷ thần" trước mặt em gái.

Nếu lời này được thốt ra từ miệng của người khác, thì chắc chắn là một trò khôi hài, nhưng khi lời này được Lư Linh Vận nói ra…… Đổng Thạc liền nhớ đến giấc mơ đó.

Phòng thí nghiệm chìm trong sự im ắng quỷ dị.

Đổng Thạc cảm thấy, Lư Linh Vận đôi khi thật sự giống như hai người hoàn toàn khác nhau, một sự "khác biệt" bất đồng với hai mặt dịu dàng và lạnh lùng mà Đổng Sương nói.

Phần lớn thời gian, cô sẽ cười, sẽ giận, sẽ ấm ức, sẽ so đo, những điều vụn vặt và than thở đều viết rõ lên mặt, giống như điều mà những cô gái ở độ tuổi của cô nên có; nhưng vào một khoảnh khắc nào đó, cô lại lộ ra ánh mắt khiến người ta rợn cả tóc gáy, một loại ánh mắt không thuộc về độ tuổi và trải nghiệm của cô, thậm chí không thuộc về phạm trù của "con người"…… ít nhất không phải ánh mắt của con người thời đại này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!