Chương 16: (Vô Đề)

"Này, đại hội thể thao tỉnh khi nào bắt đầu thế, ngày nào cũng tập thêm thế này, kỳ nghỉ hè vốn đã không dài, đợi thi xong thì nghỉ hè cũng đã qua một nửa rồi." Vừa hoàn thành xong buổi tập hôm nay, Phương Du vừa bước chân vào ký túc xá đã than thở.

"Hôm nay cậu về nhà à?"

Lư Linh Vận vừa tắm xong, mới thay một chiếc áo sơ mi và quần jeans, bước ra từ phòng tắm, tóc vẫn còn ướt, lông mi còn đọng vài giọt nước chưa lau khô.

"Về chứ, cuối tuần mà. À, phải rồi," Phương Du cầm quần áo thay giặt định vào phòng tắm, chợt vỗ tay lên trán, quay người cầm túi vải lên, bước tới bàn học, đưa một tấm bìa cứng to cỡ lòng bàn tay cho Lư Linh Vận: Của cậu này.

Gì đây? Lư Linh Vận lật qua lật lại tấm bìa một hồi lâu, cũng không tìm ra một chữ nào trên đó.

"Là cho cậu viết, tuần sau là sinh nhật giáo sư Viên mà? Ông ấy là cố vấn bộ môn của chúng ta, nên chúng ta cũng được xem là nửa học trò chính thức của ông ấy rồi, sinh nhật của thầy giáo không thể không làm chút gì được.

Đây là đàn chị Uông nghĩ ra, đúng là hoa khôi học vị tiến sĩ mà, cách đối nhân xử thế cũng thật khéo léo.

"Phương Du hất cằm. Còn nói thêm:"Đàn chị nói, một nhóm sinh viên tặng quà đắt tiền thì không phù hợp, vậy nên tặng đồ thủ công nhẹ nhàng mà ý nghĩa.

Mỗi người một tấm thiệp, theo hướng dẫn trong nhóm cắt tỉa xong, sáng tạo trang trí thêm và viết lời chúc, sau đó nộp lại cho chị ấy, chị sẽ ghép lại thành sản phẩm hoàn chỉnh.

"Phương Du cầm một tấm thiệp khác đã có chữ và hình vẽ:"Nè, tớ cũng có.Cậu vẽ xong rồi à?Vẽ xong rồi, nhưng chưa cắt gấp gì cả.Cho tớ mượn tham khảo chút đi, cậu biết tớ vẽ kinh thiên động địa đến mức nào mà, tớ mà không tham khảo một chút, e rằng giáo sư sẽ khiếp vía mất.

"Lư Linh Vận tự chê bai mình mà mặt không đổi sắc:"Tớ giúp cậu cắt, làm xong thì nộp chung.

"Phương Du bị cô chọc cười:"Được.

Tớ để lại đây không mang về nữa, cậu tự lấy nha.

"Nói xong, cô ấy quay người định vào phòng tắm."Đúng rồi,

"Lư Linh Vận gọi lại:"Nhắc đến đàn chị Uông, chị ấy có bạn trai chưa?Hả? Không có đâu, hoa khôi mà có bạn trai thì không gọi là hoa khôi nữa, mà gọi là cây cảnh. Người theo đuổi chị ấy nhiều lắm, có lẽ từng hẹn hò, nhưng hiện tại chắc chắn không có, nếu không thì làm gì có thời gian và tâm tư bày mấy trò này, từ lâu đã bận bịu với bạn trai rồi. Ơ? Linh Vận, từ khi nào mà cậu quan tâm đ ến mấy chuyện như này thế?Không có, chỉ là dạo trước nghe người khác nói, đột nhiên tò mò thôi.Ồ —— Nếu cậu thật sự tò mò, sao không nhờ văn phòng dị sự của Chuyển Tiếp tìm hiểu, gần quan được ban lộc, không dùng thì phí.Văn phòng dị sự?Văn phòng dị sự, cậu là nhân viên nội bộ mà, chẳng lẽ không biết?

"Phương Du có hứng thú tán gẫu nên bèn ném túi đựng quần áo lên bàn, dựa vào tường:"Chuyển Tiếp chẳng phải làm về thể thao mạo hiểm sao?

Thể thao mạo hiểm ấy, bình thường hay đến những nơi khỉ ho cò gáy trên khắp thế giới, khó tránh khỏi gặp chuyện quỷ dị.

Mà trên đời này không phải chuyện gì cũng có thể giải quyết được bằng cách báo cảnh sát, cho nên mới có văn phòng dị sự này.Dù sao làm về thể thao mạo hiểm ắt có nhiều người tài, mọi người giúp đỡ lẫn nhau, lại có thể nhận đơn bên ngoài, trong phạm vi không vi phạm pháp luật thì kiếm thêm chút ít thu nhập, giống như văn phòng thám tử vậy.

Dù sao, tớ nghe là thế, nếu ngay cả cậu cũng không biết, thì có lẽ chỉ là tin đồn thôi.Không, chắc là thật, cậu vừa nhắc, tớ biết nó là gì rồi, chỉ là không ngờ bọn họ đặt tên trẻ trâu như vậy.Vậy cậu không phải thành viên của văn phòng dị sự à?

"Lư Linh Vận lắc đầu:"Vẫn chưa phải, sếp đặt ngưỡng vào cao lắm.Cao đến mức ngay cả cậu cũng không thể vào hả?Ừ ——

"Lư Linh Vận nhớ lại lần trước khi nhắc đến chuyện này với Bành Toa, Bành Toa đã nói:"Muốn vào cũng được, phải dũng cảm, đầu óc phải nhanh nhạy, tay chân phải mau lẹ, biết đánh, biết chạy, biết diễn, biết lừa, biết suy luận.

Về phần dũng cảm và đầu óc nhanh nhạy, chị có thể cho em qua ngay, nhưng ở phương diện kỹ năng thì không đến phiên chị xét duyệt, em phải tự đi tìm sếp. Yêu cầu của sếp không cao lắm đâu, chỉ cần lấy được mặt dây chuyền trên cổ ông ấy là được, tất nhiên, phải dùng cách đường đường chính chính và hợp pháp.

Nhưng vào rồi cũng chẳng có ích gì, chỉ tăng thêm lượng công việc mà thôi. Hơn nữa, là nhân viên nội bộ, nếu em muốn ủy thác gì đó, có thể được giảm giá 50% đấy."

Xét thấy mình hoàn toàn không thể nhìn thấy chuyển động, càng không nói đến việc cướp đồ từ tay sếp Hứa mà ngay cả bộ đội đặc chủng cũng không chưa chắc thắng được, sau khi nghe xong, Lư Linh Vận thoải mái quăng ý nghĩ đó ra sau đầu, cũng đỡ để cuộc sống vốn đã như phim khoa học viễn tưởng của mình thêm phần kinh dị.

Đây đúng là một ý……

Tiếng gõ cửa ngắt lời Phương Du.

Người vào là Đổng Sương, cô ấy liếc nhìn Lư Linh Vận rồi cúi đầu:

"Chị Lư, anh trai em…… tìm chị." Cô ấy nhìn xuống mũi chân của mình khi nói câu này.

Lý do khiến Đổng Sương có phản ứng như vậy trước mặt Lư Linh Vận, hai người trong cuộc đều hiểu, nhưng Phương Du bên cạnh, vốn quen hóng chuyện, lại tưởng tượng ra một câu chuyện khác.

"Ồ, đến tận cửa rồi kìa, Linh Vận cậu mau đi đi, để người ta chờ thì không hay lắm đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!