Chương 15: (Vô Đề)

Khi Lư Linh Vận trở về ký túc xá, Phương Du đã trở về trường từ tối hôm qua. Cô ấy vừa thay xong đồng phục thể thao màu xanh của đội tuyển trường, chuẩn bị đi luyện tập buổi sáng, thì thấy Lư Linh Vận bước vào, cô ấy dừng động tác thay giày, đứng thẳng người lên, chỉ vào túi nilon trắng đặt trên bàn học: "Cuối cùng cậu cũng về rồi, cho cậu đấy."

"Cho tớ?" Lư Linh Vận ném túi xách xuống cạnh cửa, bước tới mở túi ra, hương thơm lập tức tỏa ra bốn phía: "Bữa sáng? Cậu mua?"

"Gì mà "tớ mua", sao cậu không nghĩ làm tớ làm?"

"Ừ, vậy chắc không phải cậu đưa rồi." Vừa đọc mảnh giấy trong túi, Lư Linh Vận vừa lơ đãng trả lời.

"…… Vâng vâng vâng, Lư thần thám thần cơ diệu toán, không phải tớ, là Đổng Sương mang đến từ sáng sớm đấy. Đây là lần đầu tiên tớ thấy có người biết rõ chỗ này có hai người mà chỉ tặng một phần đồ ăn. Còn nói cái gì mà "Em biết tối qua chị Phương về nhà, nhất định đã ăn sáng rồi mới tới trường, nên không làm cho chị". Hừ, đồ ăn tự làm đấy, làm tớ ghen tỵ đến mức tối nay không muốn về nhà nữa."

Bên này, Phương Du vẫn đang phàn nàn về sự thiếu công bằng của đàn em, bên kia, Lư Linh lại chẳng có phản ứng gì.

"Nhìn gì mà chăm chú thế? Trong cơm có hoa à?" Nói đoạn, Phương Du một chân mang dép một chân mang giày thể thao, bước đến bàn học, thò đầu đến xem, mắt cô ấy khá tinh, nhìn thấy rõ mảnh giấy trong tay Lư Linh Vận: "Cái gì đây? Còn có giấy à? Hai người có chuyện gì thế?"

Trên mảnh giấy viết sáu chữ: Đàn chị, cảm ơn…… xin lỗi.

"Hả?" Lư Linh Vận vo tròn mảnh giấy trong tay, giả vờ như không biết gì: "Chuyện gì là chuyện gì?"

"Còn là chuyện gì nữa? Sáng sớm tự tay làm bữa sáng, còn không quản đường xa mang đến cho cậu, bên trong còn kẹp mảnh giấy, viết "xin lỗi cảm ơn", nếu không phải hai người cùng giới tính, tớ sẽ tưởng hai người có mối tình đau khổ không kết quả đấy."

Lư Linh Vận nhướng mắt: "Sao tớ biết được." Ném mảnh giấy vào thùng rác, dùng lông mi che khuất cảm xúc trong mắt: "Có lẽ nghe nhiều bài hát của Trần Dịch Tấn quá, muốn hợp cảnh thôi."

"…… Được rồi, cậu nói gì thì chính là thế ấy." Phương Du chịu thua, nhún vai, đi đến cửa, tiếp tục sự nghiệp vĩ đại thay giày bị gián đoạn lúc nãy: "Luyện tập buổi sáng sắp bắt đầu rồi, tớ chờ cậu đi cùng nhé? Hay là tớ xin phép huấn luyện viên cho cậu nghỉ, để cậu có thời gian tận hưởng bữa sáng ngon lành này?"

"Chờ tớ một chút, nhanh lắm."

———

Năm phút sau, hai người bước đi trên lối đi bộ dẫn đến sân vận động.

"Người ta vất vả làm bữa sáng cho cậu, cậu không ăn miếng nào mà để đó, vậy có ổn không?" Dù đang đi bộ, Phương Du cũng không quên bổn phận tán gẫu.

"Ăn no trước khi luyện tập sẽ ói đấy. Người ta vất vả làm bữa sáng, ói ra hết thì còn tệ hơn."

"Ai bảo cậu về muộn làm chi? Bữa sáng được đưa đến từ một giờ trước đấy."

Lư Linh Vận "ồ" một tiếng, trong lòng nghĩ: Anh của cô ấy dây dưa với tớ, trách tớ sao?

"Này Linh Vận." Phương Du bỗng đổi giọng, như một bà cô tận tình khuyên nhủ.

"Hả?"

"Không phải tớ nói, hai người thật sự không có chuyện gì chứ?"

"Chuyện gì cơ?"

"Ờ —— Nói sao nhỉ? Dạo này không yên ổn lắm, lúc thì án c**ng hi3p giết người, lúc thì sinh viên tự sát. Mặc dù tin tức trên mạng đều bị làm mờ, nhưng mọi người đều đoán hai người đó là sinh viên làng đại học. Bây giờ là kỳ nghỉ hè, ai sẽ ở gần trường đặt xe công nghệ, tự sát gì đó, cũng chỉ có…… chẳng phải hai ngày trước cậu và Đổng Sương đều xin nghỉ tập sao?

Thế nên có mấy người nhiều chuyện trong đội đoán mò, bảo hai sinh viên đó có khi nào là cậu và Đổng Sương không."

Cô ấy nói tiếp: "Bọn họ còn không tử tế đặt cược, nói người tự sát không thành nhất định là Đổng Sương, vì người có thể lên trời xuống đất như cậu tuyệt đối sẽ không tự sát, nên người trốn thoát khỏi nanh vuốt của hung thủ chính là cậu."

"Lên trời xuống đất? Kiểu hình dung gì lạ vậy?"

Biểu cảm của Lư Linh Vận không có chút sơ hở nào, nhưng trong mắt Phương Du, kiểu phản ứng như chẳng liên quan gì đến mình của Lư Linh Vận, càng khiến cô ấy cảm thấy Lư Linh Vạn đang tránh né điều gì đó.

"Linh Vận." Cô ấy tỏ vẻ lo lắng: "Nhà tớ, nếu cậu không muốn đến thì đừng đến, anh tớ, nếu cậu không muốn gặp thì đừng gặp. Tớ nghĩ kỹ rồi, cảm thấy……" Cô ấy cúi đầu: "Cậu thật sự không cần phải đồng ý. Chuyện năm đó vốn không phải lỗi của cậu, hơn nữa mọi chuyện đã qua lâu rồi, bây giờ anh tớ sống cũng không tệ, anh ấy có thể ở nhà làm mấy việc kinh doanh online với đám bạn, có việc cần ra ngoài thì ngồi xe lăn tự động cũng tiện lợi mà."

"Về phần cha mẹ tớ…… Xảy ra chuyện đó, cha mẹ sẽ không cảm thấy đó là lỗi của con mình, lại không thể trút giận lên đầu sỏ gây tội, nên chỉ còn cách tìm người chịu tội thay, cho nên……"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!