"A, anh Đổng đến rồi." Từ sâu trong phòng thí nghiệm, một người đàn ông thấp béo đeo gọng kính đen bước ra.
"Tiểu Lâm, đã lâu không gặp, dạo này thế nào?" Đổng Thạc tiến lên ba bước, vỗ vai đối phương.
"Chậc, còn có thể thế nào, dưới quyền sếp, vẫn như cũ thôi." Người đàn ông cười đến mức mặt chen chúc mỡ.
"Nhìn cậu kìa. Đây, giới thiệu chút nhé." Nói đoạn, Đổng Thạc đẩy người đàn ông đến trước mặt Lư Linh Vận và Xa Nhuệ: "Đây là Lâm Diệp, đàn em khóa dưới của tôi, hiện đang học tiến sĩ ở đây." Sau đó lần lượt chỉ hai người: "Lư Linh Vận, đại học hàng xóm, chuyên ngành IT; Xa Nhuệ, lính mới chỗ chúng tôi, chắc các cậu đã gặp rồi nhỉ."
"Gặp rồi gặp rồi……"
……
Sau một loạt câu xã giao, Lâm Diệp dẫn ba người đến trước một căn phòng: "Dùng phòng này được không, phòng chống từ tính, trang bị tiêu chuẩn, thiết bị cũng đầy đủ. Thực ra định để mọi người dùng phòng bên cạnh, phòng mà đàn anh hay dùng đấy, nhưng đêm nay có một tình nguyện viên tham gia nghiên cứu giấc ngủ, đã chiếm phòng kia trước rồi."
"Tình nguyện viên nghiên cứu giấc ngủ?" Lòng tò mò của Xa Nhuệ lại nổi lên.
"Đúng vậy." Lâm Diệp rất tình nguyện giải thích: "Viện nghiên cứu não rất ranh ma, thường hay liên kết chỉ tiêu tình nguyện viên với điểm cộng các môn học bắt buộc của sinh viên đại học, cho nên chỗ của chúng tôi, dù là đề tài gì, số liệu độ tuổi khoảng hai mươi chưa bao giờ thiếu." Điện thoại trong túi áo blouse đột nhiên rung lên: "A không còn sớm nữa, tôi phải qua bên kia, chỗ này đàn anh quen thuộc, tôi không tham gia nữa."
"Ừm, cảm ơn."
Vài phút sau, Đổng Thạc đặt một chiếc máy tính bảng trước mặt Lư Linh Vận, người được anh dặn đi dặn lại không được cử động đầu.
"Cô xem các điều khoản trong này đi, mặc dù là giúp cảnh sát điều tra vụ án, nhưng chỉ cần tham gia vào chuyện này, giấy đồng ý biết tình tiết sự kiện đều phải xem và ký tên. Sau khi xem xong, nếu cô cảm thấy không có vấn đề gì thì ký vào file PDF, sau đó in dấu vân tay vào là được." Đổng Thạc vừa nói vừa cầm một chiếc hộp chứa các miếng dán điện cực nhỏ chừng hạt gạo, anh vén tóc của Lư Linh Vận lên rồi dán chúng lên đầu cô: "Bên trong có khá nhiều thuật ngữ chuyên môn, nếu xem hết sẽ mất không ít thời gian, nếu cô muốn, tôi có thể giải thích đơn giản cho cô nghe."
Lư Linh Vận định gật đầu, nhưng đột nhiên nhớ đến lời dặn "không được cử động", thế là cô nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Nhưng dường như Đổng Thạc căn bản không có ý định chờ câu trả lời của Lư Linh Vận, anh nói thẳng: "Hồi cấp ba chắc cô đã học rồi nhỉ, thông tin được truyền trong tế bào thần kinh như thế nào, xung thần kinh, điện thế nghỉ chuyển thành điện thế hoạt động, rồi chất dẫn truyền thần kinh được giải phóng chẳng hạn. Tóm lại, hoạt động của não sẽ tạo ra tín hiệu điện từ, các điện cực dán trên đầu cô dùng để đo tín hiệu điện ấy.
Còn cái này," Anh gõ vào thiết bị lớn đặt cạnh giường, rồi chỉ vào phần giống như cái gối lõm — nơi kết nối với thiết bị và giường: "Cô có mắc chứng sợ không gian kín không?"
Lư Linh Vận lắc đầu.
"Vậy thì tốt, khi cô ngủ, đầu phải đặt vào chỗ lõm này. Cái máy lớn trên đây dùng để đo sự thay đổi của từ trường sinh ra khi đại não hoạt động. Bởi vì từ tính của não rất yếu, nên cần phòng chống từ tính để loại bỏ nhiễu của từ trường Trái Đất. Khi cô ngủ có cử động nhiều không? Có đấm đá gì không?"
"……" Lư Linh Vận rủ mí mắt xuống: "Gần như bất động."
"Thế thì tốt, thế thì tốt. Thứ này cả thế giới chỉ có cùng lắm 50 cái thôi, đắt chết đi được, cô phải cẩn thận đấy nhá. Hơn nữa, hành động sẽ ảnh hưởng đến kết quả, mặc dù kỹ thuật hiện tại của chúng tôi có thể loại bỏ hầu hết các nhiễu động trong quá trình xử lý dữ liệu hậu kỳ, nhưng càng ít động đậy thì càng tốt."
"Hệ thống này là sự kết hợp giữa công nghệ sóng não và công nghệ từ não, sau khi chúng tôi cải tiến, các điện cực khi dán vào…… à, nói phức tạp rồi, tóm lại, chúng có thể bắt được chính xác tín hiệu điện từ của vỏ đại não, còn cái này," Vừa nói vừa gõ lên thứ trông giống máy tính đặt trên bàn: "Có thể phân tích những tín hiệu ấy. Kỹ thuật hiện nay so với lúc tôi còn làm đã tiến bộ thêm một bước, có thể dịch tín hiệu của trung khu thị giác (*) thành hình ảnh hai chiều tĩnh.
Mặc dù độ phân giải không cao, độ chính xác phần lớn bị ảnh hưởng bởi sự khác biệt cá nhân, cần kiểm chuẩn phức tạp và xử lý dữ liệu hậu kỳ rất nhiều."
(*) Trung khu thị giác là tập hợp các tế bào thần kinh trên vỏ não liên quan đến việc hình thành thị giác, nằm ở thùy chẩm (Occipital lobe) của não bộ.
"Cái này," Lại chỉ vào vật màu đen cạnh giường: "Kính VR (*), cô biết không? Sử dụng khi kiểm chuẩn (**). Cô đeo nó vào, sau đó sẽ thấy vài hình ảnh ba chiều do chúng tôi phát, hình ảnh đó sẽ khiến não của cô hình thành phản ứng tương ứng, chúng tôi bắt được, phân tích những phản ứng ấy thành hình ảnh hai chiều, sau đó so sánh chúng với hình ảnh gốc, từ đó hiệu chỉnh dữ liệu dựa trên tình huống cá nhân của cô.
Toàn bộ quá trình có lẽ sẽ mất một tiếng rưỡi, tôi sẽ cố gắng tìm một số thứ thú vị cho cô xem, giảm bớt cảm giác nhàm chán, cô ráng chịu khó chút nhé."
(*) Kính VR (Virtual Reality Headset): Kính thực tế ảo.
(**) Benchmark Test (BMT): Sử dụng các phương pháp kiểm tra khoa học, công cụ kiểm tra và hệ thống kiểm tra để thực hiện kiểm tra định lượng và có thể so sánh đối với một chỉ số hiệu suất cụ thể của một loại đối tượng kiểm tra.
"Sau khi kiểm chuẩn, cô sẽ phải luôn đeo những thiết bị này, à phải rồi, phải thêm cả máy đo điện tim và cơ mặt…… nói chung phải đeo rất nhiều thứ trước khi ngủ. Cô ngủ đến sáng, tôi ở phòng kế bên xử lý dữ liệu đến sáng, có thể tìm được manh mối hữu ích hay không, phải chờ đến ngày mai mới biết, tuy rằng chưa chắc ngày mai sẽ xong."
"Thành thật mà nói, tôi không tự tin lắm." Động tác của Đổng Thạc chậm lại: "Khi con người nằm mơ, trung khu thị giác thật sự có phản ứng, nhưng tại sao giấc mơ xuất hiện, có liên hệ gì đến hiện thực hay không, tất cả đều là những điều mà khoa học hiện đại chưa thể giải thích được. Quan điểm chủ yếu nhất hiện nay cho rằng giấc mơ là sự hồi tưởng và đánh giá lại quá khứ, là dự đoán và thử nghiệm cho tương lai.
Giống như một người vừa thi xong vào ban ngày và một người ngày mai sẽ thi, đêm đó đều có thể mơ thấy thi cử. Cho nên, việc những chuyện xảy ra đêm đó xuất hiện trong giấc mơ của cô, cũng không phải không có khả năng. Chỉ là, tôi chưa từng thử dịch giấc mơ thành hình ảnh hai chiều."
"Giấc mơ là sự hồi tưởng và đánh giá lại quá khứ, là dự đoán và thử nghiệm cho tương lai?" Lư Linh Vận — người vẫn luôn im lặng lắng nghe nãy giờ, đột nhiên lên tiếng, khiến đồ thị hình sin trên màn hình loạn xà ngầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!