"Thế thì," Chẳng biết từ lúc nào mà thế giới lại rơi vào tĩnh lặng, một chiếc đồng hồ cát nho nhỏ lơ lửng giữa Tĩnh Giới, trôi đến trước mặt Lư Linh Vận đã im lặng từ lâu, phát ra giọng nói bán nam bán nữ: "Quyết định chưa? Muốn định cư ở thời đại nào."
Lư Linh Vận liếc chiếc huy hiệu, không lên tiếng.
"Theo thỏa thuận giữa chúng tôi và cha cô, chúng tôi sẽ đảm bảo an toàn cho cô trong vòng hai mươi bốn giờ vật lý sau khi ông ta bị lưu đày. Nếu cô không quyết định điểm đến trong khoảng thời gian này, sau hai mươi bốn giờ vật lý, Thời Liệp sẽ xem cô là đối tượng cần loại trừ của thế kỷ 21, bắt đầu săn giết."
"Tại sao không bắt đầu ngay bây giờ?" Giọng Lư Linh Vận không chút cảm xúc, như thể đang nói về chuyện của người khác: "Dù sao thì một bên của thỏa thuận đã bị lưu đày rồi, chẳng còn ai kiềm chế các người nữa."
"Cô nói vậy chẳng khác nào nói chúng tôi là kẻ xấu xa?" Dường như huy hiệu đang cố bắt chước cách dùng từ và thói quen nói chuyện của người thời đại này: "Xin cô đừng bị lừa gạt bởi tư tưởng cực đoan của Chuyển Tiếp. Chúng tôi không phải ác, mà là thiện tuyệt đối, bởi vì chúng tôi là sự đảm bảo cho sự tồn tại của xã hội loài người, cũng chính là bản thể của "xã hội loài người", là tập hợp ý thức của loài người cách thế giới của các cô mấy vạn năm, là đại diện của mọi phẩm chất tích cực của loài người, mà trong đó bao gồm cả "uy tín"."
"Các, người." Lư Linh Vận nhấn mạnh hai chữ này.
"Đúng vậy, tôi, cũng là chúng tôi."
"Nếu các người là xã hội loài người, vậy thì hà tất gì phải giao dịch với một cá nhân nhỏ bé không đáng kể?" Lư Linh Vận hỏi.
"Bởi vì mọi quyết định và hành động của chúng tôi đều chú trọng đến sự tối giản và tối đa hóa lợi ích cho tập thể lớn nhất. Tuy rằng xác suất thành công của kế hoạch Chuyển Tiếp chưa đến 0.0001%, nhưng khả năng gây ra hỗn loạn không cần thiết và thương vong lớn từ thế 21 đến thế kỷ 24 lại lên đến 3.64%. Cho nên, sau khi tính toán chính xác, chúng tôi quyết định chấp thuận đề nghị của Hứa Quân Duệ, dùng phương pháp hòa bình không khói súng để giải quyết vấn đề."
"Nếu các người đã quyết định dùng phương pháp hòa bình, vậy tại sao không thể để tôi ở lại thế kỷ 21? Dù sao hiện tại không có Chuyển Tiếp, tôi không có bất kỳ lý do gì để chống đối các người."
"Khả năng cô kích hoạt bom nano quả thực thấp hơn 0.03%, nhưng khả năng cô sử dụng hạt thời gian can thiệp vào các sự kiện ở thời đại này lại lên đến 89.76%, điều này sẽ gây ra rất nhiều phiền phức cho công việc của chúng tôi. Cho nên chúng tôi cần phải trích xuất hạt thời gian ra khỏi cơ thể cô, nhưng phần cứng cần thiết cho công nghệ trích xuất này chỉ tồn tại sau kỷ Loạn Thời.
Mà việc đưa cô đến kỷ Loạn Thời để trích xuất hạt thời gian rồi đưa cô về thế kỷ này, cần phải tiến hành nhiều chuyến xuyên việt thời không đường dài, mức độ quấy nhiễu thời không vượt quá dự toán của chúng tôi dành cho giao dịch này, thế nên không nằm trong phạm vi suy xét."
"Vậy tại sao sau hai mươi bốn giờ sau nếu tôi không lựa chọn, các ngươi sẽ phái Thời Liệp đến săn giết tôi chứ không săn bắt?"
"Lý do rất đơn giản, bởi vì so với bắt sống, săn giết một người sở hữu hạt thời gian như cô dễ dàng hơn nhiều."
"……"
"Xin hỏi cô còn câu hỏi nào khác không?" Huy hiệu ân cần xoay một vòng trước mặt Lư Linh Vận.
"Tôi thật sự không hiểu." Lư Linh Vận xoa xoa thái dương: "Nếu các người muốn đảm bảo quá khứ không có bất cứ thay đổi nào, tại sao không phá hủy hết tất cả đường hầm thời không? Tại sao chỉ phá hủy từ thế kỷ 22 đến thế kỷ 26? Tại sao lại cho phép người xuyên không đến thời đại của chúng tôi, tại sao……"
"Phá hủy tất cả đường hầm thời không, quả thật là một trong những đề xuất ban đầu, nhưng bởi vì quy mô công trình và phản phệ nhân quả quá lớn nên đã bị bác bỏ."
"Phản phệ quá lớn?"
"Không sai, từ thế kỷ 27 sau công nguyên đến đầu kỷ Loạn Thời, do thiếu sự nhất trí trong quản lý, con người đã thực hiện vô số cuộc xuyên việt thời không không thể truy ngược, gây ra một trận hỗn loạn thời không thảm khốc, lịch sử gọi là "Thời Tai", dẫn đến cái chết của 99.998% dân số, điều này khiến các thời đại sau kỷ Loạn Thời trở nên khác biệt rất nhiều so với trước đó.
Phá hủy tất cả đường hầm thời không sẽ khiến "Thời Tai" không còn tồn tại, tương đương với viết lại toàn bộ lịch sử loài người, hậu quả nghiêm trọng vượt xa phạm vi chúng tôi có thể gánh vác."
"Vậy nếu chỉ phá hủy những đường hầm trước thế kỷ 26 thì sao? Chắc không đến mức xóa bỏ sự tồn tại của "Thời Tai" chứ?" Lư Linh Vận lại hỏi.
"Quả thật không đến mức, nhưng có một nguyên nhân, cuối kỷ Loạn Thời, loài người ngộ nhận "Thời Tai" gây ra "sự tách rời", sinh ra hiện tượng kỳ lạ "lịch sử thay đổi sẽ không ảnh hưởng đến tương lai". Dùng cách nói mà cô có thể hiểu, giống như sau Thời Tai, một vạn người thì chỉ sống sót một người, thế nên dù cuộc đời của 9999 người kia thay đổi thế nào, kết cục vẫn sẽ là tử vong không để lại hậu đại, vì vậy đối với thế giới sau Thời Tai mà nói, tất cả đều vô nghĩa."
"Tuy rằng sau này lý luận ấy đã được phủ chứng (*), nhưng chiều hướng phát triển thời đó đã khiến người ta nhìn thấy cơ hội kinh doanh, họ biến xuyên việt thời không trở thành một loại hình giải trí, xem các niên đại trước Thời Tai như khu vui chơi giải trí. Loại hình giải trí này đã thịnh hành trong vài thế kỷ, vì vậy nếu phá hủy tất cả các đường hầm trước thế kỷ 26, dây xích nhân quả sẽ lấy loại hình giải trí này làm trung tâm, gây ra phản ứng dây chuyền trên diện rộng, được một mất mười."
(*) Chứng minh phủ định.
"……" Đến đây, Lư Linh Vận thật sự không còn lời nào để nói nữa.
"Thế nào, cô quyết định chưa?"
"Để tôi……" Lư Linh Vận thở dài rồi đứng dậy: "Suy nghĩ đã."
"Được, nhưng xin đừng quên thời hạn hai mươi bốn giờ vật lý. Hết thời hạn, Thời Liệp sẽ đến, chúng tôi sẽ không cho cô bất cứ cảnh báo nào." Huy hiệu hóa thành phù hiệu, dán vào ngực trái của Lư Linh Vận rồi nhạt dần.
———
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!