Chương 10: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Mẹ ơi, bọn con về rồi đây." Chào hỏi xong, Đổng Thạc nhìn thấy Đổng Sương đi tới đóng cửa rồi định khóa cửa theo thói quen, anh vội giơ tay cản lại: "Ê ê, anh còn phải ra ngoài, bạn học của em đang chờ ở trong xe đấy."

"Giờ này mà còn muốn ra ngoài à?" Một người phụ nữ trung niên ló nửa đầu ra từ nhà bếp, là Đặng Tử Du, mẹ của Đổng Thạc và Đổng Sương.

"Dạ, còn có chút việc, ban đêm sẽ ngủ ở đơn vị, không về nhà ạ." Đổng Thạc chưa thay dép đứng trên tấm thảm chưa tới một mét vuông, dựa sát vào cánh cửa vừa bị Đổng Sương đóng lại, thoạt nhìn hơi buồn cười.

"Công việc? Chẳng phải con nói có bạn học của Sương Sương đang đợi sao?" Người trong bếp lại hỏi tiếp.

"Chuyện dài lắm ạ." Đổng Thạc gãi cằm, qua loa đáp lại.

"Ồ." May mà Đặng Tử Du chỉ thuận miệng hỏi một chút: "Con có gấp không? Nếu không gấp, dáng người của con cao lớn, con qua đây giúp mẹ lấy đồ trên tủ xuống rồi hẵng đi."

"Ủa, sao mẹ tự nấu ăn vậy? Dì……"

"Hôm nay mẹ bảo dì về sớm, dù sao người ta cũng trên có già dưới có trẻ mà, cũng không dễ dàng gì."

"Nhưng mà mẹ……"

"Mẹ gì mà mẹ." Đặng Tử Du không cho con trai nói hết câu: "Đừng suốt ngày xem mẹ là người bệnh, đã qua bao nhiêu năm rồi? Đừng nói này nói nọ nữa, mau đến giúp đi. Cơm hôm nay không thích hợp để người khác làm."

"Dạ dạ dạ, tuân lệnh." Đổng Thạc vừa trả lời vừa thay giày, sau đó quay về phía em gái đang ngồi ăn khoai tây chiên trên sofa, bày ra vẻ mặt "ăn ăn ăn, ăn riết mập thây, sao không đến giúp", sau đó đi vòng qua góc phòng, mở cửa nhà bếp.

Một mùi thơm ngọt ngào của thịt phả vào mặt, Đổng Thạc không tự chủ được mà khịt mũi: "Sườn heo hấp? Hôm nay……" Khựng lại một chút, Đổng Thạc mới hậu tri hậu giác nhận ra hai chữ "hôm nay" mà lúc nãy Đặng Tử Du nhấn mạnh: "Hôm nay là…… ngày đặc biệt gì sao?" Môi anh hơi khô khốc.

Đặng Tử Du không trả lời mà chỉ nhìn đứa con trai từ lâu đã cao hơn mình một cái đầu, động tác xào rau dừng lại: "Lấy túi gạo mới xuống rồi đổ vào thùng gạo đi." Ánh mắt lướt qua đỉnh tủ trên đầu con trai, cuối cùng dừng lại trên một thứ được dán trên tủ lạnh.

Dường như bà muốn nói gì đó, nhưng tiếng dầu lách tách trong chảo kết hợp với tiếng ồn của máy hút bụi đã át đi giọng nói của bà một cách hoàn hảo.

Bộp! Bao gạo chừng mười đến mười lăm ký rơi xuống đất. Đổng Thạc, người trượt tay làm rơi nó xuống, dường như không hề chú ý đến, ánh mắt của anh cũng dán chặt lên thứ được dán trên tủ lạnh.

"Cẩn thận một chút, con có bị thương không?" Đặng Tử Du vội vàng nắm lấy tay của con trai: "Con cũng thật là, đã lớn như vậy rồi mà……"

"Cha……" Đổng Thạc ngắt lời Đặng Tử Du: "Sinh nhật của cha sao? Con……"

Thứ được dán trên tủ lạnh to cỡ lòng bàn tay, là một tấm ảnh gia đình. Người đàn ông mặc áo sơ mi màu lam nhạt một tay ôm Đặng Tử Du trẻ tuổi, một tay ôm một đứa trẻ, một cậu bé đứng trước mặt ông ấy và Đặng Tử Du, dưới ánh nắng rực rỡ, bốn người, bao gồm cả em bé không rõ giới tính kia, đều mỉm cười rạng rỡ.

"Này……." Đặng Tử Du rời tầm mắt khỏi con trai, ngồi xuống nhặt bao gạo lên. Thấy thế, Đổng Thạc vội vàng cúi xuống giúp, khi ánh mắt liếc xéo qua thì thấy một cái đầu nhỏ ló ra từ khe cửa, là Đổng Sương.

"Mẹ……"

Đặng Tử Du sửng sốt, vẻ căng thẳng trên mặt dần thả lỏng: "Phòng bếp nhà mình bé tẹo, con vào đây góp vui làm gì?" Bà ghét bỏ xua tay: "Con không cao bằng anh con. Đi làm việc của mình đi, đi làm việc của mình đi." Sau đó cũng đuổi Đổng Thạc đi: "Hai đứa con, đứa nào cũng không phân biệt được gia vị, hai đứa cùng vào thì tan nát nhà bếp mất." Còn cố ý nói nặng lời.

Nhưng Đổng Sương không nhúc nhích, Đổng Thạc cũng không đi.

"Mẹ, bọn con……" Đổng Sương tủi thân cúi đầu, vành mắt đỏ hoe như có thể vắt ra nước.

"Ôi, mẹ đâu có trách con, sao lại bày ra vẻ mặt như thế. Người đã ra đi mười một năm rồi, sinh nhật……" Đặng Tử Du nghiêng mặt sang một bên, cắn môi, không thể giữ nổi giọng điệu ung dung được nữa: "Chứ không phải ngày giỗ……" Lời vừa thốt ra thì đã hối hận, nhưng lại không thể nào khiến thời gian quay ngược lại, thế nên chỉ đành nặn ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

Đổng Thạc và Đổng Sương cúi đầu, hai tay buông thõng trước người, như hai đứa bé đang nhận lỗi, không nói năng gì.

"Còn chuyện mà mấy đứa giấu mẹ nữa……"

Đổng Thạc, người vẫn chưa hoàn hồn lại từ đợt cảm xúc trước đó, khi nghe thấy câu này của Đặng Tử Du, tay của anh run lên, khiến gạo đổ một nửa ra ngoài.

"Con đang giúp hay đang phá vậy, mau đi nhanh đi!" Thấy dáng vẻ hóa đá của con trai và con gái, Đặng Tử Du chỉ có thể thở dài, sau đó phủi tay rồi đứng lên: "Hai đứa các con, dù gì mẹ cũng là mẹ của hai đứa mà, mẹ biết thì sao chứ, mẹ cũng không phải loại người như thế, cho nên chuyện của ông lão kia mẹ cũng……"

Nghe thế, Đổng Thạc và Đổng Sương mới thật sự thở phào nhẹ nhõm. Nguy hiểm thật, may mà mẹ không biết gì về vụ án xe công nghệ kia. Hai anh em trao đổi ánh mắt, định nói chuyện riêng, nhưng lời tiếp theo của Đặng Tử Du lại khiến bọn họ không còn tâm tình kia nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!