Dạo gần đây cô đã không chăm sóc tốt cho sức khỏe của mình, thời tiết cũng đã bắt đầu thay đổi rồi nên cô cảm thấy bản thân bắt đầu muốn phát bệnh!
" Khụ khụ! "
Giờ đã là tan tầm, mọi người ai nấy đều xuống nhà ăn Tịch thị ăn
Cô cũng như ngày thường, vẫn trung thành với ổ bánh mì mỗi bữa trưa. Cô rất ghét bánh mì vì ăn nó rất khô khan nhưng biết làm sao bây giờ? Ngoài bánh mì ra thì cô biết ăn những gì đây?
Lẽ nào vào nhà hàng chọn đại một món sơn hào hải vị ư? Tiền trong túi đã sắp sạch! Còn muốn ăn bào ngư vi cá gì ở đây nữa chứ. Cô đã không còn là Tịch phu nhân được Tịch tổng cao cao tại thượng kia cưng chiều, không còn là nhị tiểu thư Tiêu gia được Tiêu tổng hết mực yêu thương
Giờ thì cô chỉ như những người phụ nữ bình thường bên ngoài, chỉ là một nhân viên nhỏ bé trong một công ty
Tịch Mộ Thần ngay lúc này đúng lúc có việc nên đi ngang qua phòng cô. Đôi mắt vô thức nhìn vào bên trong và dừng lên một thân ảnh nhỏ bé của cô gái đang ngồi trên bàn ăn bánh mì
Anh khẽ nhíu mày. Chẳng phải trước kia cô ấy rất không thích ăn bánh mì vì nó rất khó nuốt và khô khan hay sao? Tại sao bây giờ lại ăn nó rồi!
Lẽ nào Tiêu Cảnh Thiên lại để cô ấy ăn như thế ư?
Nghĩ đến đây anh lại không muốn nghĩ nữa. Việc gì anh phải quan tâm đến cô? Có Tiêu gia lo rồi thì thêm anh vào cũng chỉ là dư thừa
Tịch Mộ Thần thân vest, bước chân mạnh mẽ tiếp tục bước đi không muốn quản cô
Vào lúc hai mươi hai giờ đúng tại Tịch thị. Bây giờ phòng làm việc chỉ còn mỗi cô
Mỗi ngày đều vào giờ này cô đều mới tan làm. Có lẽ trong công ty, cô chính là người tan làm trễ nhất ở đây
Tiêu Tiểu Tịch mệt mỏi vươn tay. Cô bắt đầu tắt máy vi tính của mình rồi rời khỏi đây
Ra về cô cũng không quên tắt đèn trong căn phòng rồi mới đi
Cô cũng đã quen với việc mỗi đêm khuya như thế này ra về một mình rồi. Mộ Thần giờ này anh ấy có lẽ đã ngủ rồi nhỉ?
Còn ca ca thì sao? Anh ấy đã ăn tối rồi đi ngủ hay chưa. Anh trai của cô tính tình hay lo cho công việc nên thường thì ngủ cũng trễ, điều này cô cũng đã nhắc nhở anh ấy rất nhiều nhưng không biết anh ấy có chịu sửa lại hay không
Cô tự cười bản thân mình. Bản thân đã rất không tốt là bao, một tháng đã gần tới mà xấp tài liệu kia cô vẫn còn làm chưa xong vậy mà cô vẫn còn tâm trạng lo cho người khác?
Một tay kéo cổ áo lại rồi giữ lấy nó. Cô vô thức đưa bàn tay lên nhìn chiếc nhẫn vàng đang được đeo trên ngón áp út của mình, nó làm cô nhớ đến anh
" Tiểu Tịch, sau này dẫu có xảy ra chuyện gì chúng ta sẽ mãi ở bên nhau "
" Em có biết điều gì quan trọng nhất giữa vợ chồng hay không? Đó là sự tin tưởng! "
" Anh yêu em..."
...
" Tiêu Tiểu Tịch! Xem ra tôi đã quá xem nhẹ cô rồi "
" Tôi không quan tâm điều đó. Danh dự của Tịch gia, không thể để cho cô bôi xấu nó được. Khách sạn của tôi đã bị các người làm cho bẩn, thật kinh tởm "
" Nếu như đã chọn bước chân ra khỏi cánh cửa đó thì từ nay về sau cô cũng đừng hòng quay trở về lại đây một lần nào nữa... "
Một giọt nước mắt vô thức lăn dài trên gò má cô. Rõ ràng... ban đầu mọi chuyện đang diễn ra rất tốt kia mà? Tại sao lại xảy ra như thế này rồi
Cô đưa bàn tay lên sờ một bên má của mình. Mộ Thần lúc ấy đã ra tay đánh cô, cho đến bây giờ mặc dù vết thương đã không còn nhưng cô có thể cảm nhận được sự đau rát khi cái tát vừa hạ xuống
Ting... cửa thang đột nhiên mở ra. Tiếng động làm cô quay trở về thực tại. Vội lấy tay lau đi nước mắt trên gương mặt rồi bước vào trong
Một người đàn ông từ lúc thấy cô bước vào đã bắt đầu để ý đến
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!