Tiêu Cảnh Thiên đôi mắt quan sát dấu tay in rõ trên mặt em gái. Khuôn mặt thoáng chốc tối sầm lại
" Mặt em bị sao thế kia? Có phải Tịch Mộ Thần đánh em hay không? "
Cô giật mình. Không thể để anh ấy biết được là do Mộ Thần gây ra, ca ca nhất định sẽ không bỏ qua cho Mộ Thần
" Không... không phải, Mộ Thần không có đánh em! "
" Vậy thì dấu tay in trên mặt em là cái gì? Là do ai gây ra!
Dấu tay kia chắc chắn là của Tịch Mộ Thần, lực đạo không nhỏ để có thể khiến con bé ra nông nỗi này, nếu nói là dấu tay của phụ nữ cũng thật không phải. Rõ ràng đây là dấu tay của đàn ông!
Dừng một chút Tiêu Cảnh Thiên nói tiếp:
" Hay là em đừng nói với anh rằng em tự làm mình như thế? "
Cô trầm lặng không nói gì, cúi mặt nhìn xuống mặt đất. Cô thật sự không biết phải giải thích như thế nào cả
Tiêu Cảnh Thiên không thích thái độ này của cô. Khẽ nhíu mày, lời nói có phần nặng nề hơn so với bình thường anh hay nói chuyện với cô
" Thái độ này của em là sao? Ngẩn mặt, nhìn anh! "
Cô một mực vẫn chọn sự im lặng. Chậm rãi ngẩn mặt lên nhìn Tiêu Cảnh Thiên ngồi trước mặt
" Ngay từ khi bắt đầu đồng ý gả em cho Tịch Mộ Thần anh cũng đã nói rất rõ ràng. Nếu như hắn dám làm tổn thương em dù chỉ một chút, anh ngay lập tức sẽ đem em trở về lại đây và chính hắn cũng đã đồng ý điều kiện này với anh! "
" Anh! Không phải đâu... chuyện cũng bắt đầu từ em... anh ấy, anh ấy chỉ vì nóng giận nên mới như thế! "
" Nóng giận? Có chuyện gì thì cũng có thể từ từ ngồi xuống nói chuyện với nhau, hắn lại có thể ra tay đánh em được ư? Lần trước em bị bắt cóc cũng bởi vì sợ lơ là của hắn thì anh ngay lập tức đã muốn đưa em trở về, bây giờ thì sao? Hôm nay hắn đã ra tay đánh em? "
" Anh, lỗi cũng là do em. Không thể trách anh ấy được! "
" Phải! Lỗi đúng thật là do em, em là nguyên nhân gây bắt đầu trước cho chuyện này. Em là phụ nữ đã có chồng, Doãn Thiên Phong đã là bạn trai cũ của em nhưng em lại có thể cùng anh ta vào khách sạn của Tịch Mộ Thần ư? "
Cô nhìn Tiêu Cảnh Thiên với vẻ mặt thoáng chút ngạc nhiên
" Anh, anh đã biết rồi ư? "
" Chuyện gì về em anh cũng đều biết cả. Dù cho đã gả vào Tịch gia, anh cũng không ngừng dời mắt khỏi em "
" Nếu như anh đã biết rồi... thì không nên trách Mộ Thần như thế! "
" Em không cần phải nói nhiều. Cuộc hôn nhân này không thể tiếp tục. Một lát nữa đơn li hôn của em và Tịch Mộ Thần sẽ được đưa đến, ký tên vào anh sẽ cho người đem nó đến cho Tịch Mộ Thần sau "
Tiêu Cảnh Thiên đã hoàn toàn không để ý đến cô, nhàn nhạt nói cho cô biết. Tất cả mọi chuyện anh đã sắp xếp xong cả rồi, cũng đã cho người đi lấy đơn li hôn đến cho cô
Anh chỉ vừa nói xong. Cô đã không nhịn được, lập tức phản đối
" Không được! Em không li hôn, sẽ không li hôn "
" Em nói gì? "
" Em nói em sẽ không li hôn với Mộ Thần, anh không có quyền được làm như thế với hạnh phúc của em "
" Hạnh phúc? Đó là hạnh phúc mà em cần ư? Em đã cho Tịch Mộ Thần cắm sừng mà còn nghĩ đây sẽ là hạnh phúc của em ư? Em sẽ nghĩ Tịch Mộ Thần sẽ cùng em yêu đương được nữa ư? "
Cô cắn môi
" Cho dù có như thế nào em cũng sẽ không li hôn, anh đây chính là muốn phá hoại hạnh phúc của em! "
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!