Quản gia nhìn thấy anh cùng Phong Hàn và Lục Minh Hạo đi vào nên cung kính nói: " Thiếu gia, mừng cậu đã về. Phong thiếu, Lục thiếu xin chào "
Lục Minh Hạo mỉm cười nhìn bác quản gia, đã lâu không gặp nhìn cũng chẳng khác là bao a: " Bác Lâm, xin chào a "
Phong Hàn đưa cổ tay, đẩy gọng kính lên mắt: " Làm phiền rồi! "
Cô ở trong bếp vui vẻ nấu cơm nghe thấy bác quản gia chào hỏi anh về nên bỏ lỡ dở công việc mình đang làm lại mà chạy ra
Tịch Mộ Thần nhàn nhạt hỏi quản gia: " Tiểu Tịch đâu rồi? "
" Thiếu phu nhân đang ở trong bếp nấu ăn ạ! " Bác quản gia cung kính trả lời anh
Quản gia vừa mới dứt câu thì cô trên người mặc cái tạp dề hình con thỏ đáng yêu, từ phòng bếp chạy ra ngoài. Nhìn thấy anh cô vui vẻ mỉm cười, nhào vào lòng anh ôm chặt: " Ông xã, mừng anh về! "
Tịch Mộ Thần cưng chiều nhìn cô gái nhỏ bên dưới đang ôm mình: " Bảo bối nhớ anh chứ? "
" Nhớ a~ "
Cô ngẩn mặt mỉm cười nhìn anh nói, Tịch Mộ Thần hài lòng với câu trả lời của cô nên cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn
Nhìn thấy hai vợ chồng Tịch Mộ Thần đang âu âu yếm yếm với nhau vô cùng ngọt ngào và đầy tình cảm thì Phong Hàn và Lục Minh Hạo đứng một bên nhìn. Lẽ nào lại xem hai người họ như không khí ở đây ư? Bác quản gia đã vào trong nhà làm việc của mình từ lâu rồi. Lục Minh Hạo không thể chịu được cảnh bản thân mình được họ coi là bóng đèn nữa nên hắng giọng một tiếng
Cô dời mắt lên phía trước, nhìn thấy Phong Hàn và Lục Minh Hạo đứng đó nên ngại ngùng vội vàng bỏ anh ra. Tại sao cô lại không để ý đến hai người bọn họ nhỉ? Thật là ngại mà... Cô cười gượng gạo nhìn Phong Hàn và Lục Minh Hạo
" Anh Phong Hàn, anh Minh Hạo. Hai người cũng đến nữa sao? Thật ngại quá em không để ý đến hai người "
Tuy câu nói của cô thốt ra có làm cho trái tim nhỏ bé này của Lục Minh Hạo đau lòng nhưng anh nở nụ cười nhìn cô: " Không sao không sao. Bọn anh vừa nãy mới tới thôi "
Tịch Mộ Thần: " Họ là đến cùng anh bàn công việc "
" Vậy sao? A, hai anh đã ăn tối chưa? Hay là một lát nữa xong việc cùng em và Mộ Thần ở đây ăn tối với nhau đi, dù gì đồ ăn hôm nay làm cũng rất nhiều "
Lục Minh Hạo được mời ở lại ăn tối dĩ nhiên là vui rồi. Được ăn ké nhà người khác hơn nữa là của Mộ Thần, đồ ăn của Tiểu Tịch nấu là tuyệt nhất. Lục Minh Hạo nhanh chóng gật đầu đồng ý: " Như thế thì quá tốt rồi, bọn anh vẫn chưa ai ăn tối cả. Ở lại ăn cho vui nhỉ? "
Cô mỉm cười gật đầu, cô thích không khí đông vui thế này. Càng đông thì càng vui mà
Tịch Mộ Thần có vẻ như không đồng tình cho lắm, đôi mắt sắc bén lướt sang nhìn chăm chăm vào Lục Minh Hạo như muốn ăn tươi nuốt sống
Nhìn cái gì mà nhìn? Dẫu cho cậu có không đồng ý đi chăng nữa thì tôi vẫn cứ ở lại đây ăn đó, vợ cậu đã đồng ý rồi thì tôi còn sợ gì cậu chứ!
Phong Hàn cũng đồng ý chấp nhận ở lại đây ăn cơm tối, bản thân rất nhiều việc hôm nay anh lại lười nấu cơm nữa, ăn ở đây cũng được thôi
" Đã làm phiền rồi! "
Cô mỉm cười: " Không sao mà, càng đông sẽ càng vui "
" Các cậu lên thư phòng trước, tôi sẽ lên đó sau "
Tịch Mộ Thần nói, Phong Hàn và Lục Minh Hạo cũng không nói gì mà đi lên thư phòng anh. Chỉ còn lại anh và cô đứng đây
" Ông xã, anh sao vậy? "
Tịch Mộ Thần đặt nụ hôn lên trán cô nói: " Tiểu Tịch, anh không muốn bữa ăn tối của chúng ta sẽ có thêm người "
Cô mỉm cười khi nghe anh nói thế: " Mộ Thần, chỉ là một bữa tối thôi mà. Vả lại lâu lâu mới có một lần, anh đừng keo kiệt "
" Anh không keo kiệt với bữa ăn này, nhưng anh không thích điều đó "
" Cơ mà càng đông càng vui, bữa tối sẽ nhộn nhịp hơn một chút "
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!