Buổi sáng tôi đang ngồi trước gương sửa sang lại dung nhan, Giang Ly đột nhiên nói: "Cô đem tóc vấn lên."
Tôi nhất thời không nghe rõ hắn muốn nói cái gì: "Hả?"
Giang Ly lất từ trong ngăn kéo bàn trang điểm ra một cái kẹp, lại lặp lại một lần nữa: "Vấn tóc lên."
Tôi: "Làm gì?"
Giang Ly dùng cái kẹp nhỏ gõ vào đầu tôi, nói: "Đương nhiên là có việc cần, nhanh lên một chút, nếu không cô sẽ muộn."
Tôi đành ngoan ngoãn nghe lời, vấn tóc lên.
Sau đó, Giang Ly đi tới phía sau tôi, cầm cái kẹp hung hăng kẹp vào sau gáy tôi một cái….
"A—– đau quá—" Tôi bi thảm kêu lên một tiếng, che cổ, quay đầu trợn mắt nhìn hắn. "Anh định làm cái gì?!"
Giang Ly vô tội nói: "Diễn ân ái nha."
Tôi: "Diễn ân ái cái con khỉ, anh rõ ràng là đang mưu sát tôi!"
Giang Ly nghiêm trang mà nói: "Lúc ân ái xong sẽ có dấu vết, cô phải diễn chính là cái này."
Tôi lặng đi một chút, lập tức hiểu ra ý tứ của hắn, sau đó mặt liền kỳ quái nóng lên. Cái kia…. mọi người chắc cũng hiểu cả rồi?
Giang Ly ngắm nghía mặt tôi một chút, âm dương quái khí* nói: "Không ngờ cô cũng biết thẹn thùng."
*quái dị
Thiện tai, bà đây còn là con gái nhá! Hơn nữa tôi còn chưa có cùng người khác ân ái bao giờ ….
Lúc này, Giang Ly đẩy tay của tôi ra, chuẩn bị ở sau gáy tôi "động thủ" lại một lần, tôi vẫn gắt gao ôm lấy cổ không buông. Vì vậy, hắn hù dọa tôi: "Cô nếu không phối hợp, tôi chỉ còn cách dùng miệng cắn."
Được rồi, so với việc bị Giang Ly cắn, tôi vẫn chọn bị kẹp vài cái đi, dù sao cũng không chết người.
Vì vậy tiếp đó, trong phòng thật lâu vẫn quanh quẩn tiếng kêu thảm thiết của mỗ nữ.
Chờ Giang Ly làm nhiệm vụ ngược đãi xong, tôi vẫn còn có chuyện chưa hiểu lắm: "Giang Ly, sao anh chỉ kẹp phía sau mà không kẹp phía trước vậy?"
Giang Ly: "Bởi vì phía sau chính cô cũng không nhìn thấy, đồ ngốc."
Hiểu rồi, thì ra kịch bản là như thế này: gáy tôi có "dấu vết ân ái", chính tôi cũng không biết, vì thế hôm nay tôi mới ngốc nghếch mà vấn tóc lên, sau đó vui vẻ tung tăng mà chạy đi làm… Nhưng mà như vậy chẳng phải sẽ có rất nhiều người thấy sao? Như thế rất dọa người nha….
Vì vậy tôi nói với Giang Ly thắc mắc của mình, Giang Ly điềm nhiên mà nói cho tôi biết: "Đúng vậy, không phải bây giờ cô mới nghĩ ra đấy chứ?"
Tôi, bi thống gần chết.
Nhưng mà trong lòng tôi vẫn còn chưa yên : "Nếu hôm nay tôi không gặp Vu Tử Phi thì làm thế nào?"
Giang Ly hết sức thản nhiên mà đáp: "Nếu thế thì ngày mai tiếp tục, sớm muộn gì mà chả có ngày cô đụng phải anh ta!"
Lật bàn, đây là cái chủ ý quái quỷ gì!
Bởi vì kiệt tác của Giang Ly, buổi sáng lúc tôi đi làm thiếu chút nữa đến muộn. Mặc dù tôi "không biết" trên có mình có "dấu vết", nhưng mà tôi thật sự không thể biểu diễn xuất sắc được như Giang Ly, cho nên vừa bước vào cửa lớn của công ty đã chột dạ, đầu vẫn cúi gằm.
Sau đó, lúc tan ca buổi tối, Giang Ly nói cho tôi biết, cúi đầu, chỉ làm "dấu vết" kia càng thêm rõ ràng mà bại lộ trước tầm mắt của mọi người mà thôi. Lúc ấy, tôi ngay cả tư tưởng liều chết cũng có.
Chuyện kể rằng lúc tôi cúi đầu bước vào phòng làm việc của Vương Khải, muốn hỏi xem lãnh đạo có chỉ thị mới nhất nào không. Lúc này Vương Khải đang nhàn nhã mà tựa vào ghế xem báo, trong tay bưng một cốc cà phê độc hại, làm bộ làm tịch mà uống.
Làm thư ký của hắn, tôi hết sức có trách nhiệm mà nhắc nhở hắn: "Vương tổng, hôm nay việc cần làm rất nhiều…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!