Tôi vừa định mở miệng nói chuyện, nước mắt đột nhiên "Xoát" một tiếng chảy ra, muốn ngừng cũng ngừng không được.
Giang Ly cúi người ngồi xổm xuống, không thể tin được mà nhìn mặt tôi: "Cô…. khóc?"
Nói nhảm, anh không nhìn thấy hay sao!
Giọng nói Giang Ly có chút hòa hoãn: "Cô khóc so với cười có vẻ dễ nhìn hơn."
Tôi giương mắt nhìn khuôn mặt đang gần trong gang tấc của hắn, thật muốn vung một quyền đánh cho hắn lệch mặt.
Giang Ly đứng dậy ngồi lên ghế sô pha, thuận tay rút khăn tay ra đưa cho tôi: "Da mặt dày như thế mà cũng có thể khóc thành như vậy, ai bắt nạt cô hả?"
Tôi nhận lấy khăn tay, chỉ lau nước mắt không nói lời nào. Đúng vậy, tôi vì sao lại khóc chứ, ai bắt nạt tôi hả? Làm gì có chứ…. Còn nữa, ai bảo da mặt tôi dày hả….
Giang Ly tựa vào trên ghế, bình chân như vại mà nói: "Có phải bị đuổi việc rồi đúng không? Vậy cũng không sao, cùng lắm thì, tôi nuôi cô."
Tôi cảm giác tên này đang cười trên nỗi đau khổ của người khác, vì vậy tức giận: "Ai thèm anh nuôi!"
Giang Ly lại nói: "Ở bên ngoài bị bắt nạt, chạy về nhà phát hỏa với tôi, cô cũng chỉ triển vọng có từng ấy."
Tôi mặc xác hắn, đứng dậy chuẩn bị nấu cơm, thuận tiện phân tán tư tưởng một chút.
Giang Ly: "Cô định làm cái gì?"
Tôi: "Nấu cơm."
Giang Ly lại đột nhiên bắt lấy cổ tay tôi, kéo xuống, lôi tôi ngồi trở lại trên ghế.
Tôi thật sự phát hỏa: "Anh làm gì vậy!"
Giang Ly không nhanh không chậm mà đáp: "Tôi sợ cô sẽ thiêu cháy nhà bếp."
"Giang Ly! Anh có thể nể tình tâm trạng tôi đang không tốt mà thôi bắt nạt tôi đi được không?"
"Tôi đâu có bắt nạt cô." Giang Ly suy nghĩ một chút, đột nhiên đứng thẳng người dậy, nói, "Được rồi, tôi nấu cơm, cô giám sát."
Tôi nghĩ rằng mình đã nghe lầm rồi.
….
Bởi vì Gang Ly nấu cơm thật sự là một màn hiếm có khó tìm, cho nên lúc này tinh thần tôi cũng trở nên phơi phới, cùng hắn đi tới phòng bếp.
Giang Ly chỉ vào một góc ở phòng bếp, nói với tôi: "Cô đứng ở chỗ này, không được nhúc nhích, chỉ chú ý giám sát."
Tôi ngoan ngoãn làm theo.
Giang Ly lục lọi lôi hết rau còn lại trong tủ lạnh ra, vứt hết những thứ không còn tươi đi, sau đó đem những thứ còn lại bỏ vào bồn rửa rau, thuần thục vừa nhặt vừa rửa.
Tôi có chút khó hiểu: "Anh rất chuyên nghiệp nha, không giống người không biết nấu ăn."
Giang Ly cúi đầu vừa rửa rau vừa đáp: "Tôi chỉ biết rửa rau, trước kia ở nhà là mẹ tôi nấu cơm, tôi rửa rau, cha tôi rửa bát."
Thật là một gia đình hạnh phúc, tôi có chút hâm mộ hắn, Giang Ly hình như cũng đoán được tôi đang nghĩ cái gì, hắn đột nhiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn tôi một cái, nói: "Sau này cha tôi chính là cha cô, không cần xem mình là người ngoài."
Mặc dù lời này có chút dở ngô dở khoai, nhưng mà trong lòng tôi thật sự vẫn có chút cảm động. Cái tên Giang Ly này, có khi cũng biết nói tiếng người.
Giang Ly rửa rau xong, liền đem cà rốt và rau chân vịt cùng với rau cải để ở một chỗ, tay trái đặt ở sau lưng, tay phải bắt đầu vung dao lên mà lạch cà lạch cạch "Chém" xuống.
Tôi khiếp sợ tại trận, hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần. Sau đó, răng tôi run lập cập mà nói: "Giang Ly, anh đang chặt xương sao …."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!