Nghe được những lời của Khúc Úc Sơn, đáy mắt Chu Vọng Trác thoáng lóe lên tia cảm xúc không xác định, tựa như một vệt ánh sáng lướt qua trong đêm tối, song rất nhanh anh lại khẽ mỉm cười, "Thì ra Tiểu Úc đã nghĩ đến chuyện đó rồi, không sao đâu, phương diện đó cũng chỉ là một cách để thể hiện tình yêu thôi, trên đời còn rất nhiều phương thức thể hiện tình yêu khác."
Anh không nói rõ thêm về các phương pháp khác, bởi anh nhận thấy có vẻ Khúc Úc Sơn đã bị dọa sợ mà sững sờ nhìn anh.
Sau khi Chu Vọng Trác dùng đầu ngón tay xoa má Khúc Úc Sơn xong thì buông hắn ra, anh không muốn dọa sợ bé búp bê mà anh vất vả lắm mới có thể mang về bên mình đâu.
Ở trong lòng Chu Vọng Trác, đứa trẻ cạnh nhà nhỏ hơn anh ba tuổi chính là búp bê.
Gương mặt trắng như tuyết, đôi mắt to tròn như bi ve, đôi môi đỏ như máu, ngày nào cũng xúng xính áo quần đẹp đẽ chạy loanh quanh trong căn phòng rộng lớn.
Búp bê trong tranh của anh chính là như vậy.
Nhưng búp bê trong tranh của anh là giả, còn búp bê trước mặt mới chính là thật.
Nghĩ đến đây, Chu Vọng Trác lại khẽ mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng bảo: "Tiểu Úc à, anh còn có việc phải làm, em chờ anh một lát nhé."
Sau khi Chu Vọng Trác rời đi, Khúc Úc Sơn thần người mất một lúc rồi bắt đầu đi xung quanh lục tung căn phòng này.
Hắn không thể ngồi ở đây chờ chết mãi được, hắn phải tìm cách thoát ra ngoài, nhưng căn phòng này quá sạch sẽ, cơ bản là chẳng có thứ gì có thể giúp hắn thoát thân.
Khúc Úc Sơn cũng đã thử gắng phá xích, có điều ổ khóa và mắc xích tuy trông mảnh nhưng lại rất khó phá, mặc cho hắn đã hết kéo rồi lấy răng cắn.
Sau khi kéo một lúc lâu, vùng da ở mắt cá chân cũng bị sây sát đỏ tấy.
Khúc Úc Sơn tạm thời chỉ có thể từ bỏ, hắn cũng đã đọc qua hai cuốn tiểu thuyết về chuyện Bá tổng nhốt chim hoàng yến rồi, chim hoàng yến trong truyện đều là những người đẹp yếu ớt trói gà không chặt, người nhà cũng đều đã chết hết, nên cho dù có mất tích thì cũng chẳng ma nào tìm.
Nhưng hắn thì khác, sau lưng hắn còn có tập đoàn, có cha mẹ có bè bạn nữa kìa.
Một khi hắn mất tích, nhất định sẽ có người báo cảnh sát ngay.
Khúc Úc Sơn nghĩ ngợi đôi chút rồi cũng hơi an tâm được tẹo, chỉ là căn phòng này chán thấy mồ, chả có cái vẹo gì chơi cả, khiến hắn đành phải lên giường làm giấc.
Cơ mà hắn vừa mới ngủ dậy, giờ có ngủ được tiếp bằng mắt, trong phòng không có đồng hồ nên hắn cũng chẳng rõ đã mấy giờ rồi.
Khúc Úc Sơn lăn qua lộn lại mãi vẫn không tự ru được mình vào giấc ngủ, cuối cùng đành quyết định bò dậy đi gõ cửa.
"Anh Vọng Trác!" Hắn gọi Chu Vọng Trác qua cánh cửa đóng chặt, "Em chán muốn chết đây này, anh có thể cho em một cái máy chơi game không? Hoặc một cuốn sách cũng được, sách gì cũng được hết á."
Ngay sau đó, một cuốn sách đã được gửi đến.
Chỉ có điều nó không phải là sách chữ như Khúc Úc Sơn mong muốn, mà đó là một cuốn sách tranh hoạt hình vẽ toàn bộ là búp bê.
Chu Vọng Trác nhìn chằm chằm Khúc Úc Sơn trong phòng thông qua camera giám sát, anh thấy Khúc Úc Sơn lật xem sách tranh chán xong thì lại đi qua ngắm nghía bức tranh mà anh vẽ hắn, còn vươn tay ra sờ một cái.
Sờ xong còn đưa ngón tay lên liếm.
Thấy một màn này, Chu Vọng Trác có phần bất lực.
Nhưng mà cũng may là Khúc Úc Sơn chỉ liếm một phát rồi thôi, có lẽ do quá chán nên Khúc Úc Sơn lại ngồi khoanh chân dưới đất lật qua lật lại cuốn tranh, thời gian chậm rãi trôi qua, cuối cùng hắn cũng cuộn mình trên nền nhà ngủ thiếp đi.
Thấy Khúc Úc Sơn đã ngủ say, Chu Vọng Trác bèn đưa tay ra chạm vào màn hình, đồng thời điện thoại di động của anh cũng rung chuông.
Màn hình hiển thị người gọi tới là dì Phí Á – mẹ của Khúc Úc Sơn.
"Dì Phí Á ạ."
———
Khúc Úc Sơn cũng không ngủ được bao lâu trên nền nhà vì sàn quá cứng, hắn mê man tỉnh dậy rồi xoa xoa cái cổ đã tê rần, sau đấy lại leo lên giường chui vào chăn ngủ tiếp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!