Chương 44: Vọng Trác Ơi Ở Đây

Nửa đêm.

Phòng của Khúc Úc Sơn quay mặt về hướng Nam, cửa sổ bằng kính trải suốt từ trần đến sàn được treo rèm kép, vừa để che chắn ánh sáng ban đêm và vừa để che cả tiếng ồn bên ngoài.

Chất lượng giấc ngủ của hắn vẫn luôn rất tốt, thường thì chỉ có tiếng sấm nổ bên tai mới đủ trình đánh thức hắn, còn dưới tình huống bình thường thì hắn chẳng khi nào tỉnh dậy vào nửa đêm cả.

Nhưng hôm nay, Khúc Úc Sơn đã tỉnh dậy.

Lúc tỉnh lại hắn vẫn còn mê man, mở mắt, ngơ ngác nhìn bóng đen trên người mình.

Căn phòng tối om khiến hắn không thể nhìn rõ được mặt của người nọ.

Một lúc lâu sau, cuối cùng Khúc Úc Sơn cũng tỉnh táo và lập tức giơ chân định đạp bay người nọ.

Có điều đối phương đã nhanh hơn một bước giữ lấy chân hắn và đồng thời nói: "Là tôi."

Đó là giọng của Thôi Nịnh.

Khúc Úc Sơn thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng là trộm chứ.

Cơ mà khoan đã, tại sao Thôi Nịnh lại ở trong phòng hắn? Hơn nữa còn leo cả lên giường hắn thế này?

Khúc Úc Sơn vươn tay chạm vào đèn cảm ứng ở đầu giường, ánh sáng tràn ngập như nước, và chiếu sáng cả giường.

Người trên giường hắn quả đúng là Thôi Nịnh.

Thôi Nịnh không chỉ ở trên giường, mà còn chui cả vào chăn của hắn.

"Cậu… Thôi Nịnh, sao cậu lại ở đây?" Lông mày Khúc Úc Sơn nhảy dựng lên.

Thôi Nịnh không chút hoảng hốt khi thấy hắn tỉnh, cậu ghé sát vào mặt Khúc Úc Sơn rồi thầm thì, "Cherry ngọt không?"

Cherry?

Khúc Úc Sơn kịp phản ứng, té ra là vì Thôi Nịnh thấy Uông Địch đút cho hắn ăn nên mới nửa đêm mò đến giường hắn thế này.

Xem ra cách kia hiệu quả ra phết ấy nhẩy.

"Ngọt lắm." Khúc Úc Sơn nói như chém đinh chặt sắt, làm ngơ nỗi tủi thân đang tràn lan trong mắt Thôi Nịnh.

Nghe những lời như vậy, nỗi tủi thân của cậu cũng lặng lẽ chuyển thành những cảm xúc khác.

Giọng Thôi Nịnh có phần nghiến răng nghiến lợi, "Thật ư? Xem ra Khúc tiên sinh rất hài lòng với anh ta, em cũng muốn làm cho Khúc tiên sinh hài lòng."

Trong lòng Khúc Úc Sơn vang lên hồi chuông báo động, hắn lập tức muốn đẩy Thôi Nịnh ra, song Thôi Nịnh đã sớm chuẩn bị sẵn rồi, ngay lúc Khúc Úc Sơn vươn tay đẩy, cậu bèn nắm lấy thằng em Khúc Úc Sơn.

Khúc Úc Sơn: "…"

Hắn cứng đơ cả người, mãi sau mới cố trấn tĩnh mà thương lương: "Có có chuyện gì thì nói hẳn hoi chứ không chơi bắt con tin đâu nhé."

Thôi Nịnh không nói chuyện, bàn tay nắm lấy  nó qua một lớp quần, mắt thì ngó lom lom Khúc Úc Sơn.

Khúc Úc Sơn thực sự không ngờ Thôi Nịnh lại dám chơi chiêu này, hắn chỉ có thể nhẹ giọng dụ Thôi Nịnh buông tay, "Thôi Nịnh à, giờ muộn lắm rồi ấy, cậu không mệt ư? Tôi nhớ ngày mai cậu còn phải đến bệnh viện mà, chúng ta đi ngủ sớm đi ha."

Hắn vừa dỗ vừa muốn nắm lấy tay Thôi Ninh, thấy vẻ mặt người phía trên bắt đầu dãn dãn ra thì hắn lại càng dịu giọng hơn, thậm chí còn gọi ra cái tên chỉ được gọi khi đi cốt truyện, "Ngoan nào, Chanh nhỏ à, về ngủ đi nhé."

Nhưng dị biến đã xảy ra.

Thôi Nịnh không những không buông tay mà còn rúc người vào trong chăn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!