Chương 38: Chanh Nhỏ Em Thích Không

Nghĩ tới một phát là Khúc Úc Sơn bắt chân vào làm luôn, hắn khoác lên mình dáng vẻ thấy chết không sờn mà bi tráng bước ra ngoài, nhưng khi dừng lại trước mặt Thôi Nịnh, hắn đã không khỏi dừng lại.

Thôi Nịnh đang ngồi bên giường, không giống Khúc Úc Sơn tây trang cà vạt, cậu chỉ mặc một bộ đồ ngủ màu xanh dương khói thoải mái, mái tóc rủ xuống và trông thật mềm mại dưới ánh đèn, khuôn mặt ngẩng lên thật tinh xảo và đẹp trai.

Không thể không nói, tướng mạo Thôi Nịnh quả thực rất có tính lừa người, chỉ cần cậu muốn là cậu có thể biến thành một người ngây thơ vô tội ngay, nhất là khi đối mặt với Khúc Úc Sơn – người tương tối trì độn về phương diện nào đó.

Một phần khiến Khúc Úc Sơn hết giận nhanh như vậy chính là nhờ vẻ ngây thơ vô tội mà Thôi Nịnh khoác lên, và chính sự ngây thơ này cũng khiến Khúc Úc Sơn rất do dự mỗi khi phải đi cốt truyện.

Hắn thực sự phải cởi quần Thôi Nịnh ra ư?

Mặc dầu Thôi Nịnh đã trưởng thành, cơ mà…

Không, không được nghĩ đông nghĩ tây nữa, vươn tay ra và cởi quần đi nào, go go, easy lắm Sơn ơi, cũng không cần phức tạp hóa mọi chuyện hay giải thích gì đâu, thiết lập của mày chính là gã công pháo hôi xấu xa dâm dê đê tiện mà Sơn.

"Khúc tiên sinh?" Thôi Nịnh nhìn Khúc Úc Sơn vẫn đứng y nguyên trước mặt mình, tuy chẳng nói chẳng rằng nhưng vẻ mặt lại không ngừng thay đổi, cậu không nhịn được gọi đối phương một câu.

Lời vừa dứt, Khúc Úc Sơn cũng đồng thời nhìn sang.

Thôi Nịnh còn chưa kịp phân tích xem Khúc Úc Sơn đang nghĩ gì, thì một đôi bàn tay đã vươn tới người cậu.

Đôi bàn tay ấy đè lên vai và đẩy cậu ngã xuống giường.

Bỗng bị đè lên vai, Thôi Nịnh muốn giãy giụa theo bản năng, nhưng chợt nhớ tới người đè cậu lại là Khúc Úc Sơn thì suy nghĩ lại xoay chuyển, sau đó ngoan ngoãn nằm xuống theo lực đẩy của đối phương.

Mới vừa nằm xuống, Thôi Nịnh đã phát hiện ra bàn tay nơi bả vai cậu nhanh chóng thu lại, hai giây sau, đôi bàn tay ấy liền rơi xuống hông cậu.

Thôi Nịnh còn chưa kịp nói chuyện, chỉ nghe thấy "xoạt" một tiếng, nửa người dưới đã lạnh toát.

Căn phòng ngủ vốn đã yên tĩnh, nay lại càng trở nên yên tĩnh hơn.

Trái tim Thôi Nịnh đập thịch thịch thịch liên tọi, cậu không khỏi nín thở, hai tay bị trói cũng siết chặt thành nắm đấm.

Ở phía bên kia, Khúc Úc Sơn thấy mọi việc diễn ra quá ư là suôn sẻ như vầy thì cũng không khỏi sửng sốt, sau đó không nhịn được cảm thán một câu trong lòng ——

"Không hổ là nhân vật thụ chính, người đúng là mềm mại yếu ớt khẽ đẩy là ngã ngay."

Trong lúc nhận xét, Khúc Úc Sơn cũng hơi liêng liếc thấy họa mi của Thôi Nịnh.

Này là hắn vô tình liếc thấy thôi, sau khi thấy rồi cũng không định nhìn thêm lần nữa, dù sao thì nhìn họa mi của người khác cũng không hay ho lắm, cơ mà có vẻ họa mi của Thôi Nịnh lại không nghĩ giống hắn.

Khúc Úc Sơn nhìn thấy chú họa mi ấy chậm rãi ngóc đầu và chào hỏi hắn, "…"

Thôi Nịnh cũng ý thức được, mặt xoạch một phát thành đỏ, cậu đang định mở miệng giải thích vài câu, nhưng lại bất chợt thấy Khúc Úc Sơn cầm lấy di động trên bàn đầu giường lên.

Một phỏng đoán nhanh chóng lan tràn khắp đầu Thôi Nịnh.

Khúc Úc Sơn muốn chụp cậu?

Tâm trạng Thôi Nịnh bỗng trở nên vô cùng phức tạp, cậu biết rõ Khúc Úc Sơn có sở thích khá là dị ở một số phương diện, nhưng cậu không ngờ đối phương còn thích cả chụp ảnh lại làm tư liệu.

Suy nghĩ một hồi, Thôi Nịnh vẫn cố vùng vẫy, "Khúc tiên sinh, đừng…"

Lời còn chưa kịp dứt, nhạc Chú Đại Bi đã đột ngột vang lên.

Thôi Nịnh: "?"

Khúc Úc Sơn chụm bàn tay vào rồi đặt lên ngực, bày ra dáng vẻ thanh tâm quả dục, "Chanh nhỏ, em thích không?"

Thôi Nịnh: "…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!