Sau khi cuộc gọi được kết nối, bên kia lại không phát ra âm thanh nào.
Thôi Nịnh lạnh lùng liếc về phía cửa, rồi lại nhìn xuống người dưới thân mình.
Hôm nay Khúc Úc Sơn uống rượu, trên người hắn có mùi rượu, ngoài mùi rượu ra còn có mùi khói thuốc cực kỳ nhẹ.
Khúc Úc Sơn không hút thuốc lá, 80% mùi thuốc lá này đến từ người khác.
Khúc Úc Sơn không biết, và kẻ đang đứng ngoài cửa có lẽ cũng không biết, rằng tất cả hành động dưới lầu của bọn họ đều đã bị cậu nhìn thấy rõ ràng.
Hơn mười phút trước, Thôi Nịnh đang đứng trước cửa sổ, bỗng nhìn thấy một chiếc xe dừng ở cổng.
Hầu hết những chiếc xe mà đỗ ở cổng bệnh viện thì sẽ sớm lái đi hoặc sẽ lái vào bệnh viện, nhưng chiếc xe kia thì vẫn đỗ im ở chỗ đó.
Phải hơn mười phút sau, mới có người xuống xe.
Người xuống là Khúc Úc Sơn.
Thị lực Thôi Nịnh rất tốt, cậu đã nhận ra quần áo của Khúc Úc Sơn.
Sau khi Khúc Úc Sơn xuống xe thì cũng không vội rời đi, thay vào đó là đứng tại chỗ nhìn xe lái đi rồi mới quay người vào bệnh viện.
Sau khi hắn vào bệnh viện không bao lâu, Thôi Nịnh lại nhìn thấy chiếc xe vừa lái đi đã quay lại lần nữa.
Người thứ hai bước xuống xe.
Do từ trên cao nhìn xuống nên Thôi Nịnh không thể nhìn thấy rõ mặt của người này, nhưng cậu đoán được thân phận của người này ——
Chính là Chu Vọng Trác trong điện thoại.
——–
Hơn một giờ trước.
"Tôi biết anh." Sau khi Thôi Ninh nói xong, đầu dây bên kia khẽ cười một tiếng.
"Thật sao? Tiểu Úc đã kể cho cậu nghe về tôi ư?"
Thôi Nịnh không khỏi nhíu mày.
Tiểu Úc?
Đều là đàn ông, có cần gọi nhau mắc ói như vậy không?
Cậu chợt nhớ tới Khúc Úc Sơn cũng thỉnh thoảng gọi cậu là Chanh nhỏ.
Đều là phường không đứng đắn hệt nhau.
Vì tiếng "Tiểu Úc" này, ấn tượng ban đầu của Thôi Nịnh về Chu Vọng Trác lại kém hơn mấy phần.
Thôi Nịnh không muốn thực hiện cuộc gọi này, tất cả là do Sở Lâm đã nhờ cậu gọi để hỏi xem Khúc Úc Sơn có về không, nếu có thì bao giờ về.
———–
"Sao anh không hỏi? Anh là trợ lý của anh ta mà." Lúc ấy Thôi Nịnh đã nói với Sở Lâm như vầy.
Mấy ngày trước, Sở Lâm đã phát hiện ra bầu không khí giữa Thôi Nịnh và Khúc Úc Sơn có vẻ là lạ.
Thân là một trợ lý tận tâm, y vẫn chưa quên ông chủ của y đã phải vất vả thế nào mới có thể trói được người đẹp kiêu ngạo này về bên mình ——
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!