Chương 116: Phiên Ngoại Tu Tiên Mầm Đậu Hà Lan Xanh Xanh 1

"Phì!"

Khúc Úc Sơn phun ra, nó cũng không hiểu sao mình lại ngoạm đuôi rắn nữa, phì xong cái liền lè lưỡi tỏ vẻ ghét bỏ.

Thôi Nịnh nhìn thấy đầu lưỡi mềm mại của Khúc Úc Sơn thì ánh mắt lại thay đổi, lần này không chỉ có dái tai đỏ nữa mà mặt cũng hơi nóng lên rồi.

Đúng lúc này, Khúc Úc Sơn đột nhiên ngẩng đầu nhìn y.

Sau khi mắt chạm mắt hồi lâu, Khúc Úc Sơn bỗng xít lại gần, "Ngươi…"

Thôi Nịnh lập tức ngoắt mặt sang phía khác, song đã muộn, sự khác thường của y đã bị phát hiện.

Khúc Úc Sơn quay mặt y lại, ngạc nhiên thốt lên: "Ngươi, ngươi… động dục rồi!"

Thôi Nịnh muốn chối, song sự thật là y vẫn bị cái tên Khúc Úc Sơn mà y ghét cay ghét đắng làm cho… dưới tình huống không bị ép uống thuốc.

Đôi mắt rắn ánh lên vẻ xấu hổ, lại ẩn chứa dục vọng và mang theo chút sát khí.

Thôi Nịnh cũng hành động luôn theo suy nghĩ, y đột ngột duỗi tay lao đến cổ họng Khúc Úc Sơn, nhưng bàn tay vừa mới chạm tới, đã bị pháp bảo trên người Khúc Úc Sơn đánh bật lại.

Các đầu ngón tay nhanh chóng chuyển sang màu đỏ tím, trông rất kinh người.

Khúc Úc Sơn sững sờ chốc lát mới sực nhận ra đây là Thôi Nịnh muốn giết nó, nó liền vui mừng khôn xiết, vội vã định cởi pháp bảo phòng thân xuống.

Nhưng chợt nhớ ra đây chưa phải lúc nó nên chết nên lại dừng tay, cố tình giả trân giận dữ quát lên: "Ngươi thế mà dám giết ta!"

Nó khựng lại rồi mới nói tiếp: "Động vật yêu các ngươi quả nhiên đê tiện, tự nhiên động dục, đã động dục thì thôi đi, đằng này bị ta phát hiện còn định giết đậu diệt khẩu! Ngươi… ngươi chờ đó, chờ xem ta xử lý ngươi thế nào!"

Khúc Úc Sơn trườn xuống khỏi giường rồi chạy vụt đi, chốc sau đã quay lại.

Nó cầm một quyển sách đi vào, nếu pháp thuật của nó cao siêu thì có thể cho sách trình chiếu giữa không trung luôn, cơ mà pháp thuật nó phèn quá nên không làm được, chỉ có thể lật tay từng trang cho Thôi Nịnh xem.

Không gì khác, cuốn sách này chính là cẩm nang 100 phương pháp nấu thịt rắn: rắn nướng, rắn hấp, rắn xào, bánh bao nhân rắn, vân vân và mây mây.

Thôi Nịnh: "…"

Khúc Úc Sơn giơ tay lên giả làm đao, đe Thôi Nịnh: "Hừ, còn dám tùy tiện động dục là ta sẽ xẻo thịt rồi nấu chín ngươi đó!"

Ngay đêm ấy, Thôi Nịnh đã có một giấc mộng.

Trong mơ y cũng bị khóa Thần Liên trói cứng trên giường, nhưng khác với ban ngày ở chỗ đuôi rắn của y đã không còn trong tay Khúc Úc Sơn mà đang quấn quanh người nọ, đầu nhọn thì vươn đến cổ, chỉ khẽ siết chặt một chút, người nọ sẽ lập tức duỗi bàn tay đáng giận ra vuốt ve đuôi rắn của y, còn dâm đãng mở miệng, để lộ đầu lưỡi bên trong.

Đầu lưỡi đỏ ửng, mềm mại tươi mọng như trái cây.

Thôi Nịnh nghiến răng muốn tiếp tục siết chặt, siết chết Khúc Úc Sơn luôn đi.

Thế nhưng đuôi rắn lại chẳng nghe lời mà tự tiện chui vào khoang miệng ấm áp ấy.

Không chỉ có cái đuôi không nghe lời, mà ngay cả ngón tay của y cũng hư đốn hệt vậy.

Ngón tay y nhéo cằm người nọ, ép người nọ phải há miệng to hơn chút nữa.

Mà đúng lúc này, Thôi Nịnh đột nhiên nghe thấy tiếng chặt thịt, kèm theo giọng nói trầm thấp đáng sợ của Khúc Úc Sơn ——

"Chặt ngươi nấu canh rắn…"

Thôi Nịnh đột ngột tỉnh lại, nhận ra chỉ là một giấc mơ thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Sau khi yên lặng nằm im trên giường một lúc, sắc mặt y bỗng trở nên cực kỳ khó coi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!