11
Công việc là chơi cùng con trai của cô chủ nhiệm.
Đó là một cậu bé tròn trịa, thích ăn vặt và xem hoạt hình.
Cô chủ nhiệm nói, tôi có thể dẫn cậu ấy chơi xếp hình, bóng rổ, hoặc đưa cậu ấy đến thư viện đọc sách, miễn không cho cậu ấy xem điện thoại hay ăn vặt.
Việc đó dễ thôi!
Tôi và bạn Trác Minh chơi gì thì dẫn cậu ấy chơi cùng.
Cậu nhóc tròn trịa theo chúng tôi bán thẻ Ultraman, sau đó còn cùng chúng tôi đi cho mèo ăn và dắt chó đi dạo.
Đây là cách kiếm tiền mới mà tôi và bạn Trác Minh nghĩ ra.
Mẹ của bạn ấy và dì chủ nhà còn đi cùng chúng tôi nữa.
Suốt kỳ nghỉ đông, gần như ngày nào chúng tôi cũng bận rộn chạy khắp nơi.
Đến gần Tết, cuối cùng tôi đã dành dụm đủ 5000 tệ.
Tôi tự hào đưa cho chú:
"Chú ơi, trả nợ chú này. Đưa lại cho cháu giấy nợ!"
Chú nhận tiền, quay đầu đưa cho tôi một bộ quần áo mới:
"Có fan biết nhà có trẻ con nên gửi đến, tiện nghi cho cháu rồi!"
Tôi ngạc nhiên:
"Chú ơi, chú livestream mà có fan luôn à?"
"Hừ, xem thường chú à? Giờ chú có hơn một nghìn fan rồi đấy!"
"Thế kiếm được bao nhiêu tiền rồi? Được một vạn chưa?"
Mặt chú lập tức lạnh tanh:
"Con nít, cút đi thay đồ!"
Không chỉ chú tặng tôi quần áo mới, mà dì chủ nhà, chị cảnh sát và mẹ viện trưởng cũng tặng.
Dì chủ nhà còn cười tít mắt, khoe với chị cảnh sát:
"Bảo sao Oanh Oanh thông minh. Tôi cũng học theo, mỗi tháng kiếm được hai ba nghìn tệ. Thời nay, mèo với chó của nhà giàu còn đáng giá hơn cả người ấy!"
"Trước đây tôi còn lo không cho thuê được nhà, giờ chẳng thèm bận tâm nữa…"
Chị cảnh sát nói sau Tết sẽ kết hôn và đưa thiệp mời cho chúng tôi.
Tuyệt quá!
Mọi người đều rất vui.
Chú nhận được tiền thưởng cuối năm, dẫn tôi đến trung tâm thành phố ăn lẩu.
Tôi ăn đến mức miệng đầy nước chấm, vừa ngẩng đầu đã thấy chú đang ngẩn người nhìn về phía xa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!