Chương 8: (Vô Đề)

Nhưng tôi tranh thủ lúc đi học, lén quay về. 

Quả nhiên, trả tiền thuê nhà khác hẳn. 

Giường nhỏ vẫn còn, chăn gối cũng vậy. 

Chỉ có điều, căn phòng nặng mùi quá! 

Tôi bịt mũi, tìm khắp nơi, phát hiện ra mùi hôi phát ra từ phòng của chú. 

Bật đèn lên, tôi giật mình. 

Chú nằm cuộn trong chăn, trên giường toàn chai rượu, tô mì ăn liền, hộp đồ ăn và giấy ăn. 

Chú che mắt, quay đầu lại, khi thấy tôi thì trừng mắt nhìn. 

Tôi chống hông, đắc ý nói: 

"Hừ, chú nói cháu bẩn, chú mới là người bẩn đấy!" 

Chú chớp mắt vài cái, sau đó dữ tợn nói: 

Cút ra ngoài! 

Tôi chẳng sợ, vì tôi đã trả tiền thuê nhà mà. 

Lêu lêu~ Tôi lè lưỡi trêu chú. 

"Chú ơi, cháu đi ngủ đây, đừng làm ồn nhé!" 

Tôi leo lên giường nhỏ của mình, nằm trên gối của mình, đắp chăn quen thuộc, rất nhanh chìm vào giấc ngủ. 

Tôi bị mùi gà rán thơm phức đánh thức. 

Mở mắt ra, tôi thấy mẹ viện trưởng, chị cảnh sát và chú ngồi bên bàn trà. 

Thấy tôi dậy, chú chỉ về phía nhà vệ sinh: 

"Đánh răng, rửa mặt đi!" 

Vâng ạ! 

Tôi hơi ngượng ngùng cười với mẹ viện trưởng, rồi đi vào nhà vệ sinh. 

Trong lúc đánh răng, tôi nghe họ trò chuyện. 

"Con bé có vẻ mấy ngày nay không ngủ được. Đêm nào tôi cũng thấy nó ngồi bên giường nhìn ra cửa sổ, ôi trời~" 

"Bà Châu, hay là để con bé ở đây một thời gian để thích nghi dần đi. Tôi thấy lúc nãy nó ngủ rất ngon." 

"Đúng đấy, mất ngủ không tốt đâu. Bảo sao về đây là ngủ liền." 

Tôi dựng tai lên nghe ngóng. 

Mãi mới nghe mẹ viện trưởng thở dài: 

"Cũng chỉ có thể như vậy thôi, sức khỏe của đứa trẻ vẫn là quan trọng nhất." 

Yeah! 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!