08
Tôi cuộn mình trong chăn, lặng lẽ khóc.
Đèn bật sáng, chăn bị kéo ra.
Chú trừng mắt nhìn tôi, gương mặt dữ tợn:
"Muốn khóc thì cứ khóc, trùm chăn làm gì?"
"Nếu dám chùi nước mũi lên chăn, cẩn thận tôi đánh c.h.ế. t cháu đấy!"
Tôi rụt cổ, vội vàng lắc đầu.
Chú đi vào nhà vệ sinh, rất nhanh sau đó quăng cho tôi một cái khăn nóng:
"Lau mặt đi, bẩn c.h.ế. t đi được!"
Cảm ơn chú~ Tôi vừa khóc thút thít vừa nói, cầm khăn lau qua loa rồi vội vã lật quyển sách dưới gối ra, lấy 150 tệ đưa cho chú.
Làm gì đấy?!
Chú lại trừng mắt nhìn tôi.
Tôi cẩn thận giải thích:
"Chú ơi, con có thể kiếm tiền. Từ giờ tiền thuê nhà con trả một nửa, chú, chú có thể đừng đuổi con đi được không?"
"150 tệ thì làm được gì? Giữ mà dùng."
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Tôi ấm ức nói:
"Nhưng mà chú, trước đây chú cho con vào ở, chẳng phải là để chờ mẹ con đến, rồi để mẹ dẫn con đi sao?"
Mẹ từng nói, lòng thương hại không thể kéo dài mãi.
Nó giống như tiền trong tay, chỉ có chừng đó, tiêu hết là hết.
Dì ở tầng dưới cũng thế.
Lúc đầu, dì thấy tôi sẽ cho cơm ăn, sau này thấy tôi là dì tránh từ xa. Tôi mặt dày xin dì nước nóng, lúc đầu dì còn giúp đun, nhưng nhiều lần quá dì cũng trốn mất.
Giờ dì còn chẳng quay về nữa.
Mẹ bảo, chỉ có mối quan hệ dựa trên tiền bạc mới duy trì được lâu dài.
"Con xem, giữa nhà mình và dì chủ nhà, mình trả tiền thuê, dì lấy tiền. Sống hơn một năm trời, dì vẫn lịch sự với nhà mình đúng không?"
"Vậy nên trước đây không có tiền trả tiền thuê, con mới bị đuổi ra ngoài."
Mẹ ơi, những gì mẹ dạy con, con luôn nhớ mà.
"Chú ơi, cháu sẽ ngoan, cháu sẽ vừa đi học vừa kiếm tiền trả tiền thuê nhà. Cả tiền học phí chú đóng cho cháu, sau này lớn cháu nhất định sẽ trả lại."
Tôi mím môi nhìn chú.
"Thật đấy, cháu nhất định sẽ trả mà!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!