Chương 5: (Vô Đề)

Hôm sau, chú ấy mặc bộ quần áo mới, bảo tôi cũng thay, rồi dẫn tôi đến trường. 

Chú ấy chân dài, đi một bước, tôi phải chạy hai bước mới theo kịp. 

Mang cặp nhỏ, thở hồng hộc đứng trước cổng trường, tôi không nhịn được mà cười toe toét. 

Cuối cùng cũng được đi học rồi! 

"Cười xấu quá!" 

Hừ, mặc kệ, tôi vẫn cứ cười! 

Chú ấy dẫn tôi đi gặp giáo viên. 

Khi tôi ngồi vào lớp học, chú ấy đứng ở ngoài nhìn. 

Hơn 5000 tệ mới được vào học, tôi phải chăm chỉ nghe giảng, không được lãng phí tiền. 

Tôi tập trung hết mức, đến khi chuông ra chơi vang lên, tôi chạy ra ngoài thì chú ấy đã đi mất. 

Buổi trưa ở trường có cơm ăn, rất nhiều món ngon. 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Nhưng cô giáo dặn đi dặn lại, không được mang thức ăn về nhà. 

Đáng tiếc thật, nếu tôi có thể mang cái đùi gà to về cho chú, chắc chú sẽ vui lắm. 

Giá mà tôi có nhiều tiền hơn, như vậy mua đùi gà sẽ không tiếc nữa. 

Tôi dùng 9 tệ mua một cái đùi gà to, ôm về nhà. Nhưng không thấy chú đâu. 

Sớm như vậy, chắc chú chưa đi làm đâu nhỉ? Chú đi đâu rồi? 

Làm bài tập xong, cái đùi gà cũng nguội. 

Tôi nấu một tô mì, chú vẫn chưa về. 

Điện thoại reo lên. 

"Nhóc ăn mày à?" 

"Dạ, dạ, chú ạ." 

"Tối tự nấu mì mà ăn, nhớ tắt bếp. Nếu cháy nhà, tôi đánh c.h.ế. t cháu!" 

"Cháu biết rồi, chú." 

Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng xì xụp. 

Mở mắt ra, thấy chú đang ngồi bên bàn trà, vừa uống nước mì sền sệt, vừa gặm đùi gà. 

Thấy tôi bò dậy, chú ấy lộ vẻ khó chịu: 

"Thứ khó ăn như vậy, lần sau đừng mua nữa!" 

Rõ ràng rất ngon, rất thơm mà. Tôi nhìn mà nước miếng chảy ròng ròng. 

Nhưng tôi vẫn gật đầu. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!