03
Tôi vui vẻ ngồi trong phòng tắm giặt quần áo.
Đột nhiên, cổ áo bị túm lên, tôi giật mình hoảng hốt.
Không phải chú ấy chờ đúng lúc này để đánh tôi đấy chứ?
Tôi vội vàng giãy giụa.
Nhưng chú ấy ném tôi ra ngoài phòng tắm, rồi đi vào trong, giọng dữ tợn:
"Bị cảm mà còn đụng vào nước lạnh, đầu óc có vấn đề à?"
"Cút! Nếu tôi còn thấy cháu đụng nước lạnh lần nữa, tôi đánh c.h.ế. t cháu!"
Chú ấy… quả nhiên là sẽ đánh người!
Tôi sợ hãi rụt về nằm trên giường nhỏ.
Chú ấy giặt sạch quần áo bẩn của tôi rồi đem phơi.
Sau đó chú ấy vào phòng, nhìn quanh ổ giấy carton của tôi.
Dọn sạch đi!
Dạ, dạ!
Tôi gấp gọn giấy carton lại, dùng dây giày buộc chặt, xếp quần áo và cặp sách lên giường, góc phòng lập tức sạch sẽ.
Tôi muốn vào cảm ơn chú ấy, nhưng trong phòng đèn đã tắt, chú ấy lại ngủ rồi.
Tôi lấy một cuốn sách ra đọc.
Đèn trong phòng khách sáng trưng, chữ hiện rõ mồn một.
Thời gian trôi qua rất nhanh, tôi lật đến trang cuối cùng, nhìn ra ngoài, trời sắp tối.
Phòng chú ấy vẫn không có tiếng động, chú ấy vẫn chưa dậy.
Mẹ từng nói, ở nhờ nhà người khác thì phải siêng năng một chút.
Chú ấy không cho đụng nước lạnh, chắc tôi có thể dùng nước nóng chứ?
Tôi chạy vào bếp nhỏ xem xét, cuối cùng tiếc rẻ lấy tờ 50 tệ xuống mua mì, rau cải, muối và dầu.
Tôi vào bếp nấu mì.
Nghe thấy tiếng động, tôi vội tắt bếp.
Chú ấy đi tới!
Tôi cúi đầu không dám nhìn chú ấy.
Chú ấy liếc vào nồi mì đang bốc khói nghi ngút:
"Cái này mà ăn được à?"
Ăn được mà, tôi gật đầu liên tục, lí nhí giải thích:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!