Chương 13: (Vô Đề)

Viện trưởng cô nhi viện nói con bé thường xuyên mất ngủ. 

Nhưng khi trở lại đây, con bé ngủ rất ngon lành. 

Quả nhiên, Oanh Oanh cũng không thể rời xa tôi! 

Khi viện trưởng đồng ý để con bé ở lại, tôi vui sướng đến mức muốn nhảy cẫng lên. 

Tôi đi làm ở kho bưu kiện trở lại. 

Nhưng không lâu sau, tôi nhận ra công việc này không ổn. 

Làm đêm quá nhiều sẽ dễ bị đột tử. 

Tôi phải ở bên Oanh Oanh đến khi con bé trưởng thành, ít nhất là đến năm 18 tuổi. 

Không còn kén chọn việc làm, tôi nhận một công việc văn phòng, lương hơn 3000 tệ một chút. 

Con người vốn không bao giờ biết đủ. 

Tôi muốn kiếm thêm tiền để Oanh Oanh có điều kiện sống tốt hơn. 

Vì vậy, tôi mua một chiếc máy tính cũ, bắt đầu làm livestream. 

Những ngày khó khăn đó, giờ nghĩ lại, chẳng thấy cực khổ gì, chỉ thấy mãn nguyện. 

Không chỉ tôi nỗ lực vì cuộc sống, mà cả Oanh Oanh cũng vậy. 

Lần cô chủ nhiệm gọi tôi lên trường, ý chí kiếm tiền của Oanh Oanh không bị dập tắt, mà ngược lại, đầu óc con bé còn sáng tạo hơn. 

Con bé nghĩ ra việc đến nhà người ta cho mèo ăn, dắt chó đi dạo. 

Con bé đã chăm chỉ như vậy, tôi làm sao thua kém? 

Cuộc sống ngày một khởi sắc. 

Nhưng vào đêm giao thừa, tôi gặp lại Lý Huệ. 

Cô ta vẫn xinh đẹp và chanh chua như ngày nào. 

Cô ta vẫn khinh thường tôi. 

Nhìn cô ta, tôi như nhìn thấy hình ảnh thất bại của chính mình trong quá khứ. 

Một kẻ vô dụng, chỉ đáng sống dưới đáy xã hội, chìm trong bùn lầy. 

Nhưng Oanh Oanh lại nói: 

"Chú là streamer nổi tiếng!" 

Phải rồi! 

Thân phận của một người ở ngoài kia là do họ tự tạo dựng. 

Streamer nổi tiếng, tôi không làm được sao? 

Vì không muốn Oanh Oanh thất vọng, tôi bắt đầu nghiêm túc với công việc livestream. 

Thời gian không phụ lòng người cố gắng. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!