Chương 12: (Vô Đề)

Phiên ngoại: Góc nhìn của Trần Chí Vinh 

Khi Oanh Oanh tổ chức tiệc cảm ơn thầy cô vì đỗ đại học 211, con bé đỏ mắt, kính rượu từng người một, rồi đi đến trước mặt tôi, thì thầm: 

"Ba ơi, người con biết ơn nhất chính là ba. Cảm ơn ba năm đó đã bế con vào nhà, cho con một mái ấm." 

Tôi thấy mắt mình cay cay. 

Khi đó, tôi đã mở ba công ty, có nhà biệt thự và xe hơi sang trọng. 

Dù gần 50 tuổi, tôi vẫn là người đàn ông độc thân được nhiều người ngưỡng mộ. 

Nhưng con gái ngoan của tôi không biết rằng, tôi cũng muốn cảm ơn con bé. 

Cảm ơn con đã cho tôi động lực sống khi tôi ở đáy vực sâu của cuộc đời. 

Lúc ấy, tôi vừa ly hôn với Lý Huệ. 

Nhà, xe và con đều không còn. 

Tôi bị công ty sa thải. 

Đơn xin việc gửi đi không được hồi âm, tiền tiết kiệm dần cạn kiệt. 

Cuối cùng, tôi phải đến thuê một căn nhà tồi tàn ở khu thành thị xuống cấp. 

Cuộc đời tôi dường như đã chạm đáy. 

Tôi không dám liên lạc với bạn bè cũ, ngày ngày mua rượu uống để quên đi cảm giác thất bại. 

Cho đến sáng hôm đó, cửa nhà tôi bị gõ. 

Con bé nói với giọng tha thiết: 

"Chú ơi, chú nuôi con được không? Giống như nuôi mèo hay chó ấy, con ngoan lắm." 

Khi đó tôi đã say, nhưng vẫn còn tỉnh táo. 

Tôi chỉ cảm thấy buồn cười. 

Ngay cả tôi còn sống lay lắt, nợ nần chồng chất, làm sao có thể nuôi con bé? 

Thần kinh à! 

Tôi dứt khoát đóng cửa, tự cho rằng đã chặn mọi rắc rối ngoài cửa. 

Nhưng rượu lại không thể uống tiếp được. 

Con bé như một đứa trẻ ăn xin, gầy gò đến mức chỉ còn da bọc xương. 

Trước đó, tôi đã gặp con bé vài lần. 

Mỗi lần tôi đi qua, nó đều cúi đầu, áp tay vào tường, chân hơi chếch sang một bên, sẵn sàng bỏ chạy nếu tôi tiến lại gần. 

Chị chủ nhà nói, mẹ con bé từng thuê căn nhà này, nhưng sau đó bỏ nó lại rồi đi. 

Con bé bướng bỉnh, nhiều lần được đưa vào cô nhi viện nhưng vẫn trốn về. 

Tôi chỉ có vài ấn tượng về nó: gầy gò, đáng thương và tự lập. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!