Tôi sợ đến tỉnh dậy, run rẩy bước xuống giường.
Á!
Bật đèn lên, thấy chú ngồi trên sofa ở phòng khách, tôi lại bị dọa một phen.
"Chú muốn hù c.h.ế. t cháu à?"
Chú trừng mắt nhìn tôi:
"Chính cháu mới như con ma ấy!"
Tôi rót nước cho chú, ngồi xuống bên cạnh.
Chú giục:
"Không về phòng mà còn định làm gì? Định thức khuya à?"
"Chú ơi, cháu gặp ác mộng."
Chú ngừng một lúc, rồi quay đi, uống một ngụm nước:
"Mơ thấy ác mộng là chuyện bình thường. Chú cũng hay mơ thấy ác mộng mà."
Tôi lắc đầu:
"Cháu mơ thấy chú chết."
Chú run tay, làm đổ cốc nước.
Chúng tôi vội vàng lấy khăn giấy lau sạch.
Dọn dẹp xong, chú cười khổ:
"Con người, ai rồi cũng phải chết. Chỉ là c.h.ế. t sớm hay muộn thôi."
"Vậy chú c.h.ế. t muộn được không?"
Chú kéo khóe môi, cười gượng:
"Không phải cứ muốn là được."
"Nhưng chú đâu có cố gắng để được sống lâu hơn!"
Chú im lặng.
Tôi bắt đầu nói bằng tình cảm:
"Chú ơi, cháu đã mất mẹ rồi. Cháu không muốn mất chú nữa!"
"Chú biết không, sau khi mẹ bỏ đi, cháu chỉ có thể ở trong cầu thang, nhặt ve chai bán lấy tiền. Khi sốt cao cũng chẳng có tiền chữa bệnh, chỉ biết mua thuốc cảm về pha với nước uống. Thậm chí sau này không có nước nóng, cháu phải nuốt thuốc sống, khổ lắm!"
Chú cũng như nhớ lại quá khứ, bật cười:
"Phải, như một đứa trẻ ăn xin, thật đáng thương."
Tôi gật đầu:
"Lần đó sốt cao, cháu nghĩ mình sắp c.h.ế. t thật rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!