01
Dì chủ nhà dẫn người đến xem phòng.
Nghe tiếng bước chân quen thuộc, tôi vội đứng dậy.
Nhanh tay nhét cuốn sách vào cặp, thu gọn những thùng giấy đang trải dưới đất, rồi cúi đầu thu mình vào góc cầu thang.
Dì chủ nhà hơi béo, leo lên tầng năm thì thở hồng hộc.
Thấy tôi, dì ấy lườm một cái rõ dài, nói với vẻ khó chịu:
"Còn đợi gì nữa? Đã bảo là mẹ mày bỏ đi rồi, không quay lại đâu. Nghe không hiểu à?"
Sau đó quay sang người đàn ông đi phía sau, cười giải thích:
"Con bé này đang ngồi đây chờ mẹ nó, sợ đi mất thì mẹ nó không tìm được."
Khi người đàn ông bước qua, tôi ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc.
Tôi lén ngẩng đầu nhìn.
Chú ấy rất cao, hơi béo, bụng bia lộ rõ, lông mày rậm, đôi mắt tam giác, trông cực kỳ dữ tợn.
Tôi sợ đến mức rụt cổ lại.
Chú ấy dường như không có yêu cầu gì nhiều với căn phòng, dì chủ nhà dẫn đi xem sơ qua rồi giao tiền ngay lập tức.
Phòng đã được cho thuê, dì chủ nhà cười đến mức mặt mày hớn hở.
Trước khi đi, dì ấy còn lườm tôi một cái sắc lẹm.
Một thứ gì đó rơi từ eo của dì xuống.
Đợi dì đi xa, tôi bước tới nhìn, thì ra là một tờ tiền 50 tệ.
Nhiều quá!
Tôi vội vàng nhặt lên, chạy theo gọi:
"Dì chủ nhà! Dì chủ nhà! Dì làm rơi tiền rồi!"
Dì chủ nhà nghe thế liền né sang một bên, mặt đầy ghét bỏ:
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
"Làm gì có chuyện tao làm rơi tiền? Tiền không phải của tao!"
"Thật mà! Cháu nhìn thấy nó rơi ra từ túi dì mà!"
Dì ấy ngẩng cổ lên, đáp một cách gay gắt:
"Tao nói không phải là không phải! Con bé này ngốc à? Không hiểu tiếng người à? Đồ thần kinh!"
Nói rồi, dì ấy chạy đi như thể tôi mang theo bệnh dịch.
Dì chủ nhà thật tốt với tôi.
Mỗi lần dẫn người đến xem phòng, dì ấy đều làm rơi tiền.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!