Xe chạy được một lúc thì đến nhà họ Cố. Nhìn thấy chiếc xe tiến vào cổng, Chi Chi bỗng có chút lo lắng. Nhà họ Cố rất lớn, có nhiều tòa nhà, với cả kiến trúc kiểu phương Tây lẫn phương Đông, bố trí hài hòa tạo nên một vẻ đẹp dễ chịu.
Quản gia đã đứng đợi sẵn từ xa.
Khi xe dừng lại, ông tiến tới chào.
"Thiếu gia, cậu về rồi."
Chi Chi bước xuống xe, ánh mắt của quản gia lập tức hướng về phía cô bé, nở nụ cười: Tiểu thư.
Dù ông chưa từng gặp con ruột của thiếu gia, nhưng khi nhìn thấy một cô bé khoảng mười tuổi đi cùng, ông cũng đoán được là ai.
Chào chú quản gia.
Ba đã dặn, gặp người lớn thì phải chào hỏi.
Tiểu thư ngoan quá. Nụ cười trong mắt quản gia thêm phần ấm áp và chân thành. Tuy nhiên, ông có chút bối rối vì tay không có chút quà bánh hay kẹo nào để tặng cô bé, khiến ông cảm thấy lúng túng.
Dù vậy, Cố Cảnh Hằng đã dắt tay Chi Chi đi về phía một tòa nhà.
Tòa nhà này là nơi thờ cúng mẹ của anh.
Quản gia nhìn Cố Cảnh Hằng đi thẳng đến nơi thờ phụng phu nhân quá cố, trong mắt hiện lên sự tiếc nuối.
Thiếu gia đã không về nhà trong nhiều năm, nhưng mỗi lần trở về, anh đều đến thắp hương cho mẹ mình.
Khi anh không về, nhị thiếu gia cũng thường thay anh thắp hương cho bà.
Quản gia biết, phu nhân chính là vết thương lòng lớn nhất của thiếu gia.
Cũng vì điều này mà suốt bao năm qua, anh và lão gia luôn trong tình trạng bất hòa, không thể dung hòa. Anh cũng không bao giờ cho phép bất kỳ ai bước vào ngôi nhà này, đặc biệt là Tô Tuyết Chi.
Nhiều năm trước, có lần Tô Tuyết Chi dẫn tiểu thiếu gia vào nhầm tòa nhà này và vô tình làm hỏng chiếc vòng cổ mà phu nhân yêu thích. Gương mặt của thiếu gia khi ấy trông thật khủng khiếp, cả nhà như diễn ra một trận đại chiến.
Sau đó, Tô Tuyết Chi và con trai không dám bước chân vào ngôi nhà này lần nào nữa.
Đối với Cố Cảnh Hằng, đó là một sự xúc phạm đối với mẹ anh.
Anh dẫn Chi Chi vào thắp hương cho mẹ. Nhìn cô bé cầm nhang, kính cẩn cúi lạy, khuôn mặt non nớt đầy vẻ nghiêm túc, khiến anh cảm thấy vừa buồn cười vừa ấm áp.
Dù cô bé chưa từng gặp bà nội, nhưng trong lòng biết rằng đây là người quan trọng nhất với ba, nên bà cũng là người quan trọng nhất với cô bé.
Sau hơn mười năm, cuối cùng anh cũng dẫn con gái của mình trở về. Đó là m.á. u thịt của anh, và cô bé cũng biết rằng người trong bức ảnh trên bàn thờ chính là bà nội của mình.
Cảm giác huyết thống này thật thần kỳ và ấm áp, giống như cảm giác của Cố Cảnh Hằng lúc này, anh cuối cùng cũng cảm thấy mình đã có nơi để trở về.
Họ sẽ yêu thương cô bé rất nhiều.
Chi Chi, đi thôi.
Chi Chi gật đầu: Vâng!
Cố Cảnh Hằng đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi cùng cô bé.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Thiếu gia. Quản gia đứng ở cửa, có chút lưỡng lự rồi cuối cùng nói:
"Lão gia bảo cậu lên thư phòng, có việc muốn bàn bạc."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!