Nhìn thấy Chi Chi nhận đồ ăn vặt từ mình, Giang Hoà đắc ý nhìn hai người anh em của mình, như muốn nói:
"Nhìn kìa, em gái uống sữa dâu của anh đấy! Đồ quý hiếm này là của anh đưa! Các em chẳng có phần đâu!"
Giang Nguyên và Giang Trạch:
"Đáng ghét, thế mà để anh ấy chiếm được cơ hội!"
Giang Nguyên nhìn em gái ngoan ngoãn uống sữa, không kiềm được mà nói:
"Em gái mình xinh quá! Nhìn không khác gì mấy đứa bé xinh đẹp trên TV."
Giang Trạch:
"Cần gì anh phải nói? Bọn này không có mắt à?"
Cố Mộng Chi: ...
Cô bé suýt bị nghẹn vì sữa dâu, bất ngờ hiểu ra tại sao mấy anh này lại là con của chú Giang. Họ đều có một phần hảo cảm rất nặng với mình, đúng là cha nào con nấy. May mà cô bé không bị lạc trong cái phần hảo cảm này.
Được thừa hưởng từ Lý Lệ Thiến và Cố Cảnh Hằng, ngũ quan của cô không đến nỗi nào, chỉ là vấn đề về làn da không được tốt lắm, nhưng dưỡng một thời gian sẽ ổn thôi.
Giang Hoà đã xắn tay áo lên.
"Để bọn anh giúp em mang mấy quyển sách này."
Giang Hoà nhìn Chi Chi đang ôm chặt mấy món đồ, cánh tay nhỏ bé và đôi chân ngắn ngủn, trán và mặt lấm tấm mồ hôi, mệt mỏi không chịu được, nên cậu bé chủ động xung phong giúp cô bé mang tất cả sách vở về lớp học.
"Anh à, để em tự mang cũng được."
Giang Hoà nhìn cô bé mệt đến toát mồ hôi, mới mười tuổi mà đã phải mang nhiều thứ như vậy, chắc chắn là không mang nổi.
Nhưng cô bé quá hiểu chuyện, không muốn phiền đến người khác, dù rằng họ là anh trai của cô bé.
"Để bọn anh mang cho, em cứ đi theo sau là được."
Chi Chi vừa nhẹ tay, tất cả sách đã được ba anh em Giang Hoà lấy hết. Trong lòng cô bs thấy ấm áp.
Ba anh trai đi phía trước, Giang Nguyên còn quay lại mỉm cười với Chi Chi.
Đi thôi.
Vân Huyên lại ghé tai Chi Chi nói nhỏ, trong mắt các anh trai thì trông giống như hai cô bé đang thì thầm với nhau.
"Chi Chi, anh trai cậu tốt thật đấy!"
Chi Chi khẽ mỉm cười, nhìn bóng lưng của mấy anh, gương mặt cũng rạng rỡ hơn, ai mà không thấy thế chứ?
Từ anh trai lạ lẫm này cứ xoay quanh trong đầu cô bé. Dù không có mẹ thì sao chứ, cô bé có ba và anh trai là đủ rồi.
Hai cô bé cứ thế theo sau.
Một ngày trôi qua nhanh chóng, đến chiều khi tan học về, ba anh em sinh ba cũng đến đón cô bé. Bốn người vừa ra khỏi cổng trường đã nhìn thấy xe của Cố Cảnh Hằng.
Ba ơi!
Cố Mộng Chi ngạc nhiên mừng rỡ, cô bé không ngờ ba lại đích thân đến đón mình. Cảm giác được quan tâm khiến cô bé thấy ấm áp và vui vẻ.
Cố Cảnh Hằng nhìn con gái chạy tới, đôi mày cũng giãn ra đôi chút, hiện lên nét dịu dàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!