Chương 37: (Vô Đề)

Cố Mộng Chi gặp ba anh em sinh ba khi đang cùng bạn cùng bàn Vân Huyên đi lấy sách vở, đồng phục và một số đồ dùng học tập ở trung tâm sinh hoạt. Cô bé nhận được rất nhiều sách, một mình không thể mang nổi, Vân Huyên xung phong giúp đỡ với lý do: sô

-cô

-la của Cố Mộng Chi quá ngon!

Hai cô bé mang theo rất nhiều sách, đi một đoạn thì đã thấm mệt.

"Mệt quá đi. Cố Mộng Chi, chúng ta nghỉ một lát nhé." Vân Huyên đặt sách xuống tay vịn cầu thang, dự định nghỉ ngơi một chút rồi nói với Cố Mộng Chi:

"Trường mình phát nhiều sách quá, còn có cả mấy quyển sách ngoại khóa, chắc không đọc hết được đâu."

Cố Mộng Chi chia bớt vài quyển sách từ tay Vân Huyên sang mình:

"Cậu chắc không phải vì thời gian của cậu dành hết cho truyện tranh à?"

Trong giờ học, Cố Mộng Chi còn thấy trong cặp của cô bạn toàn là truyện tranh đủ màu sắc.

"Truyện tranh thú vị lắm, lát nữa tớ sẽ cho cậu vài quyển." Vân Huyên ôm chồng sách, cười híp mắt:

"Đi thôi, tớ lại có thể đi tiếp rồi!"

Ban đầu, Giang Hòa chỉ định đứng ngoài cửa nhìn lén em gái, rồi nhờ bạn học chuyển giúp vài chai sữa dâu tây và quà mà ba anh em đã chuẩn bị cẩn thận cho em gái.

Nhưng không thấy em gái đâu, nghe nói cô bé đi lấy đồng phục và sách vở ở văn phòng.

Việc nặng nhọc như vậy, sao có thể để em gái làm một mình?

Ai cũng biết sách vở của trường Anh Đức nhiều như thế nào.

Giang Hòa rất tự nhiên viện lý do, dẫn hai người em của mình thẳng đến văn phòng của lớp, với danh nghĩa

"giúp em gái mang sách".

Vân Huyên nhìn thấy ba anh em sinh ba nổi tiếng của khu trung học đang tiến lại gần, miệng há hốc thành chữ O, vội vàng ghé vào tai Cố Mộng Chi, kéo tay áo cô bé.

"Chi Chi, cậu nhìn kìa."

Cố Mộng Chi: Nhìn cái gì cơ?

"Ba anh em sinh ba của khu trung học, họ nổi tiếng lắm đấy. Họ có đẹp trai không?" Vân Huyên nói:

"Tớ lúc nào cũng mơ có những người anh như thế. Nhưng tiếc là tớ chỉ có một đứa em trai."

Nghe giọng điệu của cô ấy, quả thật là rất muốn có anh trai.

Ba cậu bé kia trông tầm 12, 13 tuổi, Cố Mộng Chi lập tức nhận ra họ chính là ba anh em sinh ba của chú Giang.

Cuối cùng anh cả Giang Hòa cũng nhìn thấy em gái.

Cô bé trông nhỏ nhắn, mái tóc dài được tết thành bím, lông mi dài và dày như đôi cánh bướm. Trong khoảnh khắc nhìn thấy em gái, trái tim anh cả như muốn tan chảy.

Đây chắc chắn là em gái rồi, cậu bé vừa nghe thấy cô bé kia gọi cô bé bên cạnh là Chi Chi, em gái này cũng ngoan và đáng yêu quá đi chứ!

So với mấy nhóc tiểu học nghịch ngợm kia, cô bé đúng là thiên thần.

Giang Hoà nở nụ cười kiểu học sinh ưu tú, như làn gió xuân thoảng qua, nhẹ nhàng bắt chuyện với em gái:

"Chi Chi, em biết bọn anh là ai không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!