Nhưng điều khiến Lâm Thắng Cường bất ngờ là ông cụ Cố chỉ cười lạnh hai tiếng, rồi nói: "Anh Lâm, tôi nghĩ anh đã hiểu lầm điều gì đó. Vì Khánh Khánh là con của anh và vợ anh, vậy thì anh nên mang con bé về đi. Nếu Khánh Khánh tiếp tục ở lại nhà họ Cố chúng tôi, thì còn ra thể thống gì nữa?
Dù tôi có muốn, người khác cũng sẽ chỉ trỏ sau lưng tôi, nói rằng tôi tự nguyện nuôi con của người khác."
Lời này vừa dứt, sắc mặt Lâm Thắng Cường thay đổi ngay lập tức.
Anh ta hoàn toàn không ngờ rằng ông cụ Cố lại không chút để tâm đến tình cảm như vậy. Cũng đúng, đàn ông quan tâm nhất chính là việc nuôi con của người khác.
Cố Cảnh Hằng đã sớm đoán được phản ứng của ông cụ Cố. Ông ấy luôn là người cứng rắn và lạnh lùng, nếu không thì sao có thể đường đường chính chính cưới một người vợ trẻ hơn mình rất nhiều, ngay sau khi mẹ anh qua đời không lâu vì trầm cảm. Một người như ông ấy càng không thể nuôi con của người khác.
Việc ông nuôi Cố Khánh Khánh suốt mười năm chỉ vì cô bé mang dòng m.á. u nhà họ Cố, nhưng giờ biết đó là con của người khác, ông cũng chẳng còn hứng thú để tiếp tục nuôi dưỡng.
Nuôi con của người khác suốt mười năm, chăm sóc tận tình, áo lụa quần là, ông đã làm quá đủ rồi. Vụ tráo đổi con không phải tai nạn mà là hành động cố ý, và mục đích chính là vì tiền.
Đối với đàn ông, họ luôn đặc biệt coi trọng chuyện con cái có phải con ruột hay không. Đối với đứa trẻ không mang dòng m.á. u của mình, dù đã nuôi dưỡng nhiều năm, dù có tình cảm hay không, họ cũng có thể dễ dàng từ bỏ. Điều này được thể hiện rõ ràng qua hành động của ông cụ Cố.
Về phần tài sản lớn đã tặng cho Khánh Khánh trước đây, tất nhiên cũng sẽ thu hồi đầy đủ.
Vợ chồng Lâm Thắng Cường hoàn toàn bàng hoàng.
Nghe xong những lời đó, Lâm Thắng Cường ngã gục xuống đất, thở hổn hển, như thể không thể thở nổi nữa.
Vì những lời của ông cụ Cố cũng đồng nghĩa với việc anh ta và vợ sẽ không thoát khỏi cảnh lao ngục, còn Cố Khánh Khánh thì bị đuổi ra khỏi nhà họ Cố.
Hết rồi, tất cả đã mất.
Sau khi giải quyết xong chuyện của đứa con giả, ông cụ Cố nhìn về phía Cố Cảnh Hằng, người đang đứng không xa.
"Giờ con đã tìm lại được con gái ruột của mình, cũng nên đưa nó về nhà họ Cố một chuyến." Giọng ông nghiêm nghị hơn:
"Ít nhất cũng phải để mẹ con nhìn thấy cháu gái ruột của bà ấy."
Cố Cảnh Hằng vốn không bày tỏ thái độ gì trước lời nói của ông cụ Cố, nhưng khi nghe nhắc đến mẹ, cảm xúc của anh có chút d.a. o động, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Ông cụ Cố nhìn anh lần cuối, không nói thêm gì nữa, cùng Tô Tuyết Chi rời khỏi bệnh viện.
Khi rời đi, Tô Tuyết Chi khoác tay ông cụ Cố, trong lòng vẫn không hài lòng.
Mối quan hệ giữa hai cha con đã lạnh nhạt bao năm, thậm chí có lúc còn căng thẳng đến mức tưởng chừng không thể hàn gắn. Thế nhưng hôm nay, ông cụ Cố lại bất ngờ gọi con trai cả về nhà, còn lấy lý do như vậy.
Trong lòng bà không khỏi tức giận, chẳng lẽ thật sự là vì con bé xấu xí kia sao?
Tô Tuyết Chi cảm thấy phiền muộn. Con trai cả của bà ta đã thất sủng bao năm, bà từng nghĩ mọi chuyện đã an bài, ngay cả giới truyền thông thành phố A cũng đã bàn tán nhiều năm, rằng sau khi ông cụ Cố qua đời, bà t và con trai mình chắc chắn sẽ trở thành người đứng đầu, là người thắng cuộc cuối cùng.
Ba? Chi Chi thấy ba có vẻ không vui, cẩn thận gọi anh một tiếng. Gương mặt nhỏ nhắn lộ vẻ lo lắng, cô bé nhớ lại lời anh từng an ủi mình, liền bắt chước mà nói:
"Ba, ba đừng buồn nữa."
Vì những người đó, không đáng đâu.
Qua mấy ngày ngắn ngủi ở bên nhau, cô bé cảm thấy Cố Cảnh Hằng tuy là người có tính cách lạnh lùng, nhưng không có nghĩa là anh không có tình cảm, chỉ là anh quen giấu kín cảm xúc trong lòng.
Không sao.
Cố Cảnh Hằng tỉnh lại từ dòng suy nghĩ:
"Chúng ta về nhà thôi."
Dạ. Nghe vậy, lòng Chi Chi lại vui trở lại, gương mặt nở một nụ cười, tay xoay xoay cán ô trong lòng bàn tay:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!