Ai mà không biết, cha ruột của tiểu thư nhà họ Cố chính là Cố Cảnh Hằng!
Lý Lệ Thiến quỳ xuống, nước mắt lưng tròng:
"Khánh Khánh, chúng ta thật sự là ba mẹ ruột của con."
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Cô ta kể cho Cố Khánh Khánh nghe toàn bộ sự thật, sợ cô bé không tin, cô ta còn tiết lộ thêm:
"Trên n.g.ự. c con có một nốt ruồi đỏ, giống hệt nốt ruồi của ba con! Con chính là con gái ruột của chúng ta."
Cố Khánh Khánh sững sờ, bởi vì trên n.g.ự. c cô thật sự có một nốt ruồi đỏ, chỉ có cô hộ lý chăm sóc cô mới biết điều này, còn lại không ai biết, kể cả ba và ông nội cô bé.
Vậy thì, cô bé thật sự là con ruột của họ ư?
Không chỉ Cố Khánh Khánh kinh ngạc, mà bảo vệ và hộ lý cũng bất ngờ. Cô hộ lý thậm chí còn lấy tay bịt miệng vì sốc.
Không ai ngờ rằng Cố Khánh Khánh không phải là con gái ruột của tổng giám đốc Cố, điều khó tin hơn nữa là cô ta đã sinh một cặp sinh đôi cùng mẹ khác cha và để cho Cố tổng nuôi con người khác suốt mười năm trời!
Khác với sự hoang mang và lo sợ của những người liên quan, những người đứng ngoài chỉ cảm thấy như ngọn lửa tò mò và thích hóng hớt đang bùng cháy trong lòng họ, họ khao khát muốn hiểu rõ câu chuyện thực sự đằng sau.
Cô hộ lý nhìn Cố Khánh Khánh, người lúc này đã c.h.ế. t lặng, trong lòng cảm thấy vừa thương cảm, vừa muốn xem diễn biến tiếp theo.
Đang yên đang lành là con gái cưng của nhà họ Cố suốt mười năm, bây giờ lại phát hiện ra mình chẳng phải là m.á. u mủ của gia đình ấy, mà chỉ là con của hai người này.
Không khác gì từ phượng hoàng hóa gà đất, cú sốc này lớn đến mức nào chứ, sau này cô bé sẽ sống thế nào đây?
Lý Lệ Thiến và Lâm Thắng Cường vẫn chưa nhận ra hành động của họ có ý nghĩa gì, chỉ nghĩ rằng khi Cố Khánh Khánh biết họ là ba mẹ ruột, cô bé sẽ vì mối quan hệ m.á. u mủ mà đứng về phía họ, rồi nũng nịu với gia đình họ Cố, nhanh chóng cứu thoát họ khỏi rắc rối.
Bảo vệ nói với cô hộ lý:
"Cô còn đứng đó làm gì? Mau gọi điện cho nhà họ Cố và ông chủ Cố đi!"
Hộ lý như bừng tỉnh giấc, vội vàng gọi điện thoại.
Vợ chồng Lâm Thắng Cường vẫn đang khóc lóc thảm thiết, trong khi Cố Khánh Khánh mặt mày đã trắng bệch, hoang mang nhìn họ, trong lòng đầy sợ hãi.
Không chỉ riêng Cố Cảnh Hằng, cả nhà họ Cố cũng đã bị chuyện hai chị em cùng mẹ khác cha này làm chấn động. Sự việc lớn thế này, ông cụ lập tức đến bệnh viện cùng với vợ kế của mình, Tô Tuyết Chi.
Khi bước vào phòng bệnh, không thấy Cố Cảnh Hằng đâu, Tô Tuyết Chi không nhịn được nói:
"Ông à, Cảnh Hằng sao thế này, con bé gặp chuyện lớn vậy mà ngay cả bệnh viện nó cũng không đến?"
Ông cụ Cố cười lạnh: "Sao là thế nào?
Chắc thằng bé sớm đã biết chuyện con gái bị tráo đổi, con ruột của nó thì đang được nuôi dưỡng bên cạnh, còn ai thèm để ý đến con bé này nữa. Cô nghĩ xem, vợ chồng này làm sao tìm được phòng bệnh của Khánh Khánh mà nói ra hết mọi chuyện?
Nếu không có sự cho phép ngầm của Cảnh Hằng, chúng có thể đến được đây sao?
"Ông quá hiểu con trai mình. Từ sau khi mối quan hệ cha con họ rạn nứt, Cố Cảnh Hằng luôn tỏ ra không quan tâm đến bất kỳ ai trong gia đình, không muốn dính dáng gì nữa. Ông biết, Cảnh Hằng hận mình. Tô Tuyết Chi hỏi:"Vậy giờ phải làm sao đây?"
Bà ta nhìn về phía Cố Khánh Khánh, trong mắt thoáng qua chút hả hê khó nhận thấy.
Trước đây, trong nhà họ Cố, ông cụ luôn cưng chiều đứa cháu gái này nhất. Dù bà ta đã sinh cho ông một cậu con trai út lúc tuổi già, hay đứa cháu nội của con trai thứ hai, cũng không ai được yêu thương bằng con bé.
Tô Tuyết Chi từng nghĩ rằng ông cụ chỉ thích con gái, nên bà ta đã sinh thêm một đứa con gái nữa cho ông. Kết quả, vẫn không thể sánh được với tình thương ông dành cho Khánh Khánh!
Mặc dù trong lòng bà ta coi Khánh Khánh như cái gai trong mắt, nhưng ngoài mặt vẫn phải nở nụ cười thân thiện. Bà ta đã ghét con bé từ lâu rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!