Cô hộ lý ngạc nhiên, hỏi: Hai người là?
Ở đây hơn mười ngày nay, cô hộ lý chưa từng thấy cậu bé này.
Lệ Đình nhìn trang phục của cô hộ lý và đoán được thân phận của cô ấy, cậu lịch sự chào hỏi:
"Dì ơi, cho cháu hỏi đây có phải là phòng bệnh của tiểu thư Cố Khánh Khánh không?"
Cô hộ lý:
"Đúng rồi, là phòng của Khánh Khánh đấy. Hai người đến thăm tiểu thư à?"
Lệ Đình đáp:
"Vâng, cháu là bạn của Khánh Khánh, bọn cháu có thể vào không ạ?"
Nghe thấy tiếng nói ở cửa, Cố Khánh Khánh nhanh chóng vứt chiếc iPad sang một bên, lớn tiếng hỏi:
"Dì Lưu ơi, ai đến thăm cháu thế? Mau cho họ vào đi."
Nằm một mình trên giường bệnh mà không thể di chuyển được, cô bé đã chán muốn chết. Bây giờ có người đến thăm, ít ra cũng có thể trò chuyện cho đỡ buồn.
Cô hộ lý nghe Cố Khánh Khánh nói vậy, liền để hai người khách vào.
Nhìn cách ăn mặc của họ, chắc chắn không phải người bình thường.
Kể từ khi Cố Khánh Khánh nhập viện do ngã cầu thang, người đến thăm cô bé khá nhiều, hoặc là người có quan hệ với gia đình họ Cố, hoặc là người có liên hệ với Cố Cảnh Hằng, đều là những người có địa vị, danh tiếng.
Giỏ trái cây và quà họ mang đến đã chất đầy cả phòng.
"Khánh Khánh, lâu rồi không gặp." Lệ Đình mỉm cười chân thành khi nhìn thấy Cố Khánh Khánh nằm trên giường:
"Anh đến thăm em đây, chân em thế nào rồi?"
Là anh à.
Cố Khánh Khánh nhận ra Lệ Đình và nhớ lại ngày sinh nhật của mình, chính cậu đã cứu cô bé khi cô bé ngã, cô bé còn chưa kịp cảm ơn cậu.
"Cảm ơn anh nhé, nếu không có anh, chắc em đã ngã gãy chân và không thể lấy chồng được nữa rồi!"
Nói xong, Cố Khánh Khánh còn lè lưỡi làm mặt xấu với cậu. Bộ dạng hoạt bát đáng yêu của cô bé khiến quản gia đứng bên cạnh cũng phải bật cười.
Trong mắt Lệ Đình cũng ngập tràn sự vui vẻ, cảm thấy cô em gái này thật dễ thương.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Cố Khánh Khánh nói:
"À đúng rồi, anh tên là Lệ Đình phải không?"
Lệ Đình thấy Cố Khánh Khánh vẫn còn nhớ tên mình, trong lòng có chút bất ngờ. Họ chỉ mới gặp nhau một lần tại bữa tiệc sinh nhật, vậy mà cô bé đã nhớ ra cậu.
Cậu còn nhớ lúc ấy, khi nhìn thấy Khánh Khánh
- một cô bé xinh xắn, tính cách hoạt bát – cậu đã rất có ấn tượng. Ba cậu cũng từng nói rằng đó là con gái duy nhất của bác Cố và khuyến khích cậu lại gần để bắt chuyện, chơi cùng em gái.
Lệ Đình đáp:
"Đúng rồi, em có biết chữ Đình trong tên anh viết thế nào không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!