Lâm Chi Chi không ngờ Ba mẹ lại nhanh chóng tìm đến như vậy, còn cứ khăng khăng đòi đưa cô bé về nhà.
Vừa mở cửa, Lý Lệ Thiến liền cười nói xin lỗi với cô Dương: "Cô Dương, thực sự xin lỗi cô, hôm nay tôi và chồng đến để đón Chi Chi về. Dạo này cháu đã làm phiền cô quá rồi. Trẻ con mà, không hiểu chuyện, hay giận dỗi vu vơ, lần này còn trộm tiền trong nhà rồi bỏ đi.
Nhà tôi có hai đứa con mà chỉ có Chi Chi là không nghe lời, còn nghịch ngợm hơn cả con trai. Tôi và ba nó cũng đau đầu vì nó lắm.
Khi về nhà, chúng tôi sẽ dạy dỗ nó cẩn thận."
Vừa mở miệng, Lý Lệ Thiến đã hạ thấp Lâm Chi Chi đến mức không còn gì để nói.
Đặc biệt, cô ta còn lấy con trai mình ra so sánh với Chi Chi. Trong lòng Lý Lệ Thiến, dù con trai có thế nào đi nữa, chắc chắn vẫn tốt hơn Lâm Chi Chi rất nhiều.
Nghe Lý Lệ Thiến nói vậy, cô Dương đã nhíu mày lại, cố gắng kiềm chế cơn giận trong lòng. Bởi cô biết rất rõ rằng Lâm Chi Chi không phải như lời Lý Lệ Thiến nói, cô bé là một đứa trẻ lễ phép và hiểu chuyện.
Cô Dương không thể tưởng tượng nổi, với một người mẹ trọng nam khinh nữ như vậy, môi trường sống của Chi Chi khắc nghiệt đến mức nào.
"Mẹ của Chi Chi, chị nói vậy là quá đáng rồi đấy. Tôi là giáo viên chủ nhiệm của Chi Chi, tôi biết rõ cháu là một đứa trẻ ngoan. Theo tôi, chị là một người mẹ quá vô trách nhiệm thì đúng hơn. Con bé bỏ nhà đi đã một tuần rồi, bây giờ chị mới đến tìm cháu sao?"
Lý Lệ Thiến bị cô Dương cắt lời, gương mặt có chút ngượng ngùng, đặc biệt là câu cuối cùng của cô Dương khiến cô ta cảm thấy xấu hổ.
Nếu là trước đây, nghe những lời này, Chi Chi chắc hẳn sẽ rất buồn. Bởi vì suốt bao năm qua, điều cô bé luôn mong muốn chính là sự công nhận của mẹ, sự quan tâm và tình yêu của mẹ, mong muốn được hòa nhập vào gia đình này.
Nhưng bây giờ, khi nhìn vào gương mặt đầy nếp nhăn của Lý Lệ Thiến, trong lòng Chi Chi dấy lên một cảm giác kỳ lạ và phức tạp.
Người mẹ đã nuôi dưỡng cô bé suốt 10 năm, dù ngày thường đối xử với cô bé không mấy quan tâm, không chu đáo như với em trai, nhưng vẫn đảm bảo cho cô bé ăn mặc, được đi học.
Ai có thể ngờ rằng, khi biết cô bé đã chết, Lý Lệ Thiến lại thở phào nhẹ nhõm, mừng vì cô bé c.h.ế. t đi, cho rằng cô bé sẽ không còn làm liên lụy đến con trai của cô ta nữa.
Sự thật này như đánh thức hoàn toàn Lâm Chi Chi.
Trước đây, Chi Chi chỉ đơn giản nghĩ rằng, Lý Lệ Thiến không phải là không yêu cô bé, chỉ là vì cô ta trọng nam khinh nữ, yêu thương con trai nhiều hơn nên dành hết sự quan tâm cho em trai.
Nhưng sau khi đọc cuốn tiểu thuyết, Chi Chi mới nhận ra rằng mình đã sai, và sai rất trầm trọng. Lý Lệ Thiến không những không yêu thương cô bứ, mà từ đầu đã ôm trong lòng sự ghét bỏ đối với cô bé.
Trước đây, Chi Chi không hiểu tại sao mẹ lại thường xuyên cố ý hoặc vô ý lờ đi sự hiện diện của cô bé, như thể cô bé là một người thừa trong gia đình. Giờ đây, cô bé dần hiểu ra, Lý Lệ Thiến thực sự căm ghét cô bé.
Bởi vì cô bé là con gái của Cố Cảnh Hằng, không phải m.á. u mủ của nhà họ Lâm. Đối với Lý Lệ Thiến, người luôn trung thành với chồng, cô bé chính là một nỗi ô nhục, một bằng chứng của sự không chung thủy.
Nhận thức mới này thực sự khiến Chi Chi cảm thấy choáng váng, tai cô bé ù đi suốt cả đêm.
Dần dần, Chi Chi đã hiểu rõ.
Nếu Lý Lệ Thiến không hề yêu thương cô bé, thậm chí còn căm ghét cô từ tận đáy lòng, vậy tại sao cô bé lại phải cố gắng làm vừa lòng bà, làm đủ mọi việc để lấy lòng bà, mà cuối cùng lại nhận một kết cục bi thảm như trong tiểu thuyết?
Cô bé thà đi tìm ba ruột của mình để dựa dẫm, ít nhất cũng không để bản thân rơi vào tình cảnh khủng khiếp như trong truyện.
Cô bé nhất định phải tránh xa họ, tránh xa những người sẽ hủy hoại cuộc đời mình. Cô bé không thể ngu ngốc mà hủy hoại cuộc đời chỉ để lấy lòng Lý Lệ Thiến.
Chi Chi cũng biết từ cuốn tiểu thuyết rằng ba ruột của cô bé là một doanh nhân rất tài giỏi.
Nghĩ đến điều này, Chi Chi cảm thấy có một niềm tự hào dâng lên.
Còn về Lâm Thắng Cường, anh ta đã làm một chuyện ghê tởm như tráo đổi con cái. Nếu không phải vì cặp vợ chồng này, Chi Chi đã không phải chịu khổ ở bên ngoài, không phải c.h.ế. t mà chưa một lần được gọi ba ruột, chưa bao giờ cảm nhận được sự ấm áp của tình thân.
Chính họ đã hoàn toàn thay đổi cuộc đời và số phận vốn dĩ thuộc về cô bé.
Bây giờ đã là mùa thu, Lý Lệ Thiến mặc chiếc áo len đã xù lông, không biết đã giặt bao nhiêu lần, trông rất khắc khổ.
Kể từ khi lấy Lâm Thắng Cường, Lý Lệ Thiến luôn chăm chỉ lo liệu tất cả công việc nhà, đóng vai một người vợ hiền không bao giờ dám tiêu hoang một đồng nào cho bản thân. Cô ta dành hết tiền bạc cho chồng và con trai, cho gia đình, nhờ đó mà được người ta khen ngợi là người vợ đảm mẹ hiền.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!